Lại là một tiếng rít gào, Diệp Thành bỗng nhiên nhấc lòng bàn chân lên.
Chân gãy, rồi đột nhiên nổ tung, máu thịt và xương cốt, đồng thời hoá thành sương máu.
Cương liệt thánh thể cũng ngã xuống, ghé vào trên mặt đất.
Thật lâu sau, cũng không thấy hắn lại đứng dậy, hắn quá mệt mỏi.
“Đó là Sở Huyên Nhi của ta, ta muốn đưa nàng về nhà”. Diệp Thành khóc, giọng khàn khàn, máu và nước mắt trộn lẫn.
Không có hai chân, thì dùng hai tay, gian nan mà bò.
Đường đường là Hoang Cổ Thánh Thể, thế nhưng lại như một con chó, hèn mọn đến cực điểm.
Hình ảnh này nhìn mà ghê người, khiến tứ phương đang xem phải sửng sốt.
Rất nhiều nam tu siết chặt nắm đấm, rất nhiều nữ tu đều không nhịn được mà bịt chặt miệng ngọc, trong mắt đong đầy ánh nước.
“Ngươi… thật sự vô tình như vậy sao?”, Đông Hoàng Thái Tâm ánh mắt lạnh nhạt, mặt như băng sương, nhìn chằm chằm vào thành Vô Lệ.
“Không nước mắt, chính là vô tình”. Vẫn câu nói mịt mờ đạm bạc kia từ trong thành Vô Lệ truyền ra, vang vọng chư thiên.
“Đừng cầu xin nàng, cho dù có chết, đó cũng là… hoàng giả Đại Sở”. Cửu Hoàng lạnh nhạt nói một tiếng, vẻ mặt vô hỉ vô bi.
Một câu làm mọi người đều im lặng, sao trời tĩnh mịch như không còn ai, chỉ có trên cầu Nại Hà kia, là vẫn có từng tiếng nghẹn ngào.
Diệp Thành vẫn còn bò trên đó, ánh mắt ảm đạm, đến nước mắt cũng vẩn đục.
Phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655406/chuong-2500.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.