Mắt thấy trang sách xuất hiện chữ biến, Diệp Thành không khỏi nhếch lên khoé miệng, Vô Tự Thư, giờ phút này ngươi đúng là nhân tính hoá ha!
Một đám nữ đệ tử vây quanh một vòng, gương mặt ửng đỏ, có chút xấu hổ, nhìn nước tiểu của Diệp Thành, chim nhỏ thật sự đáng yêu.
Diệp Thành ho khan một tiếng, kéo quần cộc lên, ý vị thâm trường nói: “Không thể phủ nhận, hôm nay ta có chút tức giận”.
“Diệp sư thúc đói bụng”. Một nữ đệ tử cười gượng nói.
“Đúng là hơi đói”. Diệp Thành sờ sờ cái bụng nhỏ.
Nữ đệ tử cười, lấy linh quả đưa cho Diệp Thành.
Diệp Thành cũng không quá khách khí, ngày thường một ngụm có thể ăn hết một viên linh quả, lần này chỉ có thể dùng hai tay nhỏ để ôm ăn.
Chúng đệ tử chớp chớp mắt to, bé con Diệp Thành, khuôn mặt nhỏ mũm mĩm, khiến cho tình thương của mẹ trong người bọn họ dâng lên quá độ.
“Không cần để ý đến ta, đi tu luyện đi!”, Diệp Thành nói, từ túi trữ vật xách ra mấy cuốn bí tịch cổ xưa.
Đều là bí thuật không còn tồn tại, đối với đệ tử nhà mình, hắn cũng không bủn xỉn.
Chúng đệ tử vui sướng, tiếp nhận bí tịch, còn không quên hành lễ với Diệp Thành, đệ tử bình thường khó có được cái vinh dự này.
Các nàng vẫn chưa đi xa mà ở trên Ngọc Nữ Phong, tìm mấy chỗ ngồi xếp bằng, vừa lĩnh ngộ bí pháp vừa chăm sóc Diệp Thành.
Diệp Thành chính là một nhân vật truyền kỳ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655376/chuong-2470.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.