Chương trước
Chương sau
Đôi mắt to của Diệp Thành trợn tròn, tay nhỏ thật tự giác mà vói vào trong ngực Hồng Trần Tuyết. Dùng hết sức, bóp mạnh một cái, hai màn thầu kia có xúc cảm quá đã! 

 Gương mặt Hồng Trần Tuyết đỏ lên, mặt đẹp tức khắc bùng lên tia lửa. 

 Nếu là trẻ con bình thường sờ cũng không sao, ngươi đều đã hơn ba trăm tuổi, còn dám sàm sỡ bà đây, thèm đánh mà. 

 Tại chỗ, Hồng Trần Tuyết bắt lấy cẳng chân của Diệp Thành, giơ lên, chúc đầu hắn xuống, xách lên. 

 “Là ngươi sờ ta trước”. Diệp Thành hô ta gọi nhỏ. 

 “Vậy ngươi có thể sờ ngực ta?”, Hồng Trần Tuyết tức muốn hộc máu, tay gõ vung đến tát một cái, đánh vào trên mông Diệp Thành, tiếng cũng thật thanh thúy, suýt chút nữa đã đánh Diệp Thành đến khóc. 

 “Sờ tí thôi, thả ra đi!”, Diệp Thành chết cũng không biết xấu hổ. 

 “Này!”, Hồng Trần Tuyết mất bình tĩnh, lại đánh thêm mấy cái, may mà Diệp Thành là trẻ con, nếu là trước kia, thì chắc đã ấn trên mặt đất đánh tơi bời, là kiểu đánh chết luôn ấy 

 “Ngọc Nữ Phong này đúng thật là náo nhiệt”. Âm thanh mờ mịt vang lên, lại có người đến, cần thận nhìn, là Sở Linh Ngọc. 

 Biểu tình của Sở Linh Ngọc, cũng rất kỳ quái, rơi xuống lũa sau, xem xét Hồng Trần Tuyết, lại liếc mắt nhìn theo Diệp Thành bị Hồng Trần Tuyết xách, cuối cùng lại nhìn về phía Hồng Trần Tuyết: “Ngươi sinh?” 

 “Cái gì mà ta sinh, không thấy à? Đây là Diệp Thành”. 

 “Ây da!”. Sở Linh Ngọc lập tức duỗi tay, nhận lấy Diệp Thành từ trong tay Hồng Trần Tuyết, cũng vẫn xách như thế, cũng là nhìn từ đầu đến chân: “Sao lại cải lão hoàn đồng?” 

 “Có thể để ta xuống trước được không”. Gương mặt nhỏ của Diệp Thành không mấy vui vẻ, bị xách như vậy, thật sự rất mất mặt. 

 Sở Linh Ngọc thật ra dễ nói chuyện, cuối cùng cũng đặt Diệp Thành xuống đất, nở nụ cười trên khuôn mặt: “Chuyện này đúng thật là mới mẻ”. 

 “Thật buồn cười?”. Gương mặt nhỏ hồng hào của Diệp Thành, đen giống hệt như than cốc, hơn nữa mông càng đau. 

 “Không có”. Sở Linh Ngọc càng cười tươi hơn, lấy ra một khối tinh thạch ký ức, đem bộ dáng mập mạp mũm mĩm này của Diệp Thành khắc ghi toàn bộ, nhìn thật sự rất đẹp mắt. 

 “Cái này phải lấy về thờ cúng”. Hồng Trần Tuyết cũng ở bên cạnh chụp lại hình ảnh: “Ta cũng đã đánh mông Thánh chủ”. 

 “Tào lao”. Diệp Thành mắng to một tiếng, quay đầu bỏ chạy. 

 “Đi đâu?”. Hai người kia giơ tay, lại túm Diệp Thành trở về, rồi sau đó áp một má lên gương mặt nhỏ của Diệp Thành, giơ lên tinh thạch ký ức chụp lại hình ảnh của bọn họ. 

 May mắn là khoa học kỹ thuật thời đại này không phát triển, nếu không hai người này chắc chắn sẽ đăng lên trang cá nhân. 

 “Đó chính là vợ Hồng Trần?”, Thiên lão và Địa lão chắp tay, ẩn ở mờ mịt hư vô, cũng không có kéo xuống. 

 “Hình như kia là Sở Linh Ngọc, Thiên Tông thế gia”. 

 “Thân phận kiếp này, cao quý vô cùng, là đồ đệ của Kiếm Thần”. 

 “Còn Hồng Trần Tuyết kia, đồ nhi Đan tôn, nghe nói ở Huyền Hoang, người này dùng một kiếm đưa thần tử Đan tôn về Tây Thiên”. 

 Hai người ngươi một câu ta một lời, khá là vui vẻ. 

 Nói nói, Thiên lão nhíu mày, nhìn lướt qua Hư Thiên. “Lão Địa, có từng trông thấy một tia ánh sáng bảy màu”. 

 “Có người nhìn lén nơi này”. Địa lão trầm ngâm một tiếng. 

 “Xem ra thần nữ phái hai ta đến đây không phải là vô ích!”. Thần thức của Thiên lão trong nháy mắt phủ kín chư thiên tứ phương. 

 Địa lão búng tay phóng thần quang, một bí pháp hiển hiện rồi dung nhập hư không, có thể tránh được truy tung của hai bọn họ, nhất định không đơn giản. 

 Ở phía dưới, Sở Linh Ngọc và Hồng Trần Tuyết cuối cùng cũng ngừng, đều đang lật xem tinh thạch ký ức, xem đến vui cười hớn hở. 

 “Không tìm ra Hồng Trần cũng đáng”. Diệp Thành tức đến phát điên, nếu như hắn vẫn còn chiến lực, nhất định sẽ dạy dỗ hai con người này. 

 “Đừng quậy, nghiêm túc chút”. Sở Linh Ngọc thu lại tinh thạch ký ức, chọc chọc cái bụng nhỏ của Diệp Thành, hỏi. “Ngươi từng nói, Thiên Ma hiện hoá, Hồng Trần sẽ xuất hiện đúng không”. 

 “Có lẽ là Lục Đạo cũng không chừng”. Diệp Thành nhún nhún bờ vai nhỏ. “Cho nên là, hai người nhất định phải nhận cho chuẩn, đừng cởi hết quần áo rồi mới nhận ra là sai đối tượng”. 


 “Sư nương, ngươi nói xem, nếu cho nhóc con này dùng hợp hoan tán thì có thể xảy ra tai nạn chết người không, Ngọc Nữ Phong này nhiều lắm”. 

 “Thân thể hắn rất tốt, ăn ít hẳn là không có vấn đề gì”. 

 “Tên khốn, hai tên khốn!”. Diệp Thành mắng to, xoay người lại chạy, chân nhỏ loạng choạng, không bước vững mà té ngã, bò dậy lại chạy tiếp, vừa lăn vừa bò. 

 Ở phía sau, tiếng cười khanh khách không ngừng, hai người gập người, cười đến không đứng thẳng nổi, cười đến ra nước mắt.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.