Đôi mắt to của Diệp Thành trợn tròn, tay nhỏ thật tự giác mà vói vào trong ngực Hồng Trần Tuyết. Dùng hết sức, bóp mạnh một cái, hai màn thầu kia có xúc cảm quá đã!
Gương mặt Hồng Trần Tuyết đỏ lên, mặt đẹp tức khắc bùng lên tia lửa.
Nếu là trẻ con bình thường sờ cũng không sao, ngươi đều đã hơn ba trăm tuổi, còn dám sàm sỡ bà đây, thèm đánh mà.
Tại chỗ, Hồng Trần Tuyết bắt lấy cẳng chân của Diệp Thành, giơ lên, chúc đầu hắn xuống, xách lên.
“Là ngươi sờ ta trước”. Diệp Thành hô ta gọi nhỏ.
“Vậy ngươi có thể sờ ngực ta?”, Hồng Trần Tuyết tức muốn hộc máu, tay gõ vung đến tát một cái, đánh vào trên mông Diệp Thành, tiếng cũng thật thanh thúy, suýt chút nữa đã đánh Diệp Thành đến khóc.
“Sờ tí thôi, thả ra đi!”, Diệp Thành chết cũng không biết xấu hổ.
“Này!”, Hồng Trần Tuyết mất bình tĩnh, lại đánh thêm mấy cái, may mà Diệp Thành là trẻ con, nếu là trước kia, thì chắc đã ấn trên mặt đất đánh tơi bời, là kiểu đánh chết luôn ấy
“Ngọc Nữ Phong này đúng thật là náo nhiệt”. Âm thanh mờ mịt vang lên, lại có người đến, cần thận nhìn, là Sở Linh Ngọc.
Biểu tình của Sở Linh Ngọc, cũng rất kỳ quái, rơi xuống lũa sau, xem xét Hồng Trần Tuyết, lại liếc mắt nhìn theo Diệp Thành bị Hồng Trần Tuyết xách, cuối cùng lại nhìn về phía Hồng Trần Tuyết: “Ngươi sinh?”
“Cái gì mà ta sinh, không thấy à? Đây là Diệp Thành”.
“Ây da!”. Sở Linh Ngọc lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655377/chuong-2471.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.