Lời của Nhân Vương nói quá mức mờ ảo, Đại Sở đã mất luân hồi, nếu Diệp Thành chết thì đó thật sự là chết, còn có thể đầu thai chuyển thế sao?
Nhưng lời của tên này thật sự khơi dậy sự tò mò của bọn họ, Nhân Vương đáng khinh, luôn có rất nhiều lời nói kỳ quái.
“Ngươi đá ngã bình rượu của ta, ngươi nhớ kỹ cho ta, chờ ngươi và Kiếm Phi Đạo thành thân, ta sẽ thôi diễn hình ảnh hai người động phòng lấy đi bán đấu giá”. Nhân Vương lắc người đi, phút cuối còn không quên đe dọa Đông Hoàng Thái Tâm.
“Thần nữ, ngươi nhịn được sao?”. Dù sao ta cũng không nhịn nổi”. Phục Nhai nhét một cây gậy sắt vào trong tay Đông Hoàng Thái Tâm.
Đông Hoàng Thái Tâm không nói chuyện, xách theo gậy sắt đi ra ngoài.
Rất nhanh, tiếng kêu thảm thiết như quỷ khóc sói gào truyền trở về.
Mọi người tìm một chỗ thoải mái ngồi, pha một bình trà ngon, nghe tiếng thét thảm thiết kia, trong lòng vô cùng thoải mái.
Ở Thiên Huyền Môn náo nhiệt, Hằng Nhạc Tông ở phía bên kia còn náo nhiệt hơn.
Bốn người Hùng Nhị “mời” Diệp Thành từ Ngọc Nữ Phong đi xuống, càng nói đúng hơn là, xách hắn xuống.
Ở nơi dễ thấy nhất của Hằng Nhạc Tông có bày một cái bệ đá, bốn người đặt Diệp Thành bộ dáng hai, ba tuổi lên đó.
“Tiện nhân, buông ông ngươi ra”. Khuôn mặt nhỏ của Diệp Thành trầm xuống, gân cổ lên mắng to, giọng nói vẫn còn mang theo sự non nớt của trẻ con.
“Mọi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655375/chuong-2469.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.