Chương trước
Chương sau
Lời của Nhân Vương nói quá mức mờ ảo, Đại Sở đã mất luân hồi, nếu Diệp Thành chết thì đó thật sự là chết, còn có thể đầu thai chuyển thế sao? 

 Nhưng lời của tên này thật sự khơi dậy sự tò mò của bọn họ, Nhân Vương đáng khinh, luôn có rất nhiều lời nói kỳ quái. 

 “Ngươi đá ngã bình rượu của ta, ngươi nhớ kỹ cho ta, chờ ngươi và Kiếm Phi Đạo thành thân, ta sẽ thôi diễn hình ảnh hai người động phòng lấy đi bán đấu giá”. Nhân Vương lắc người đi, phút cuối còn không quên đe dọa Đông Hoàng Thái Tâm. 

 “Thần nữ, ngươi nhịn được sao?”. Dù sao ta cũng không nhịn nổi”. Phục Nhai nhét một cây gậy sắt vào trong tay Đông Hoàng Thái Tâm. 

 Đông Hoàng Thái Tâm không nói chuyện, xách theo gậy sắt đi ra ngoài. 

 Rất nhanh, tiếng kêu thảm thiết như quỷ khóc sói gào truyền trở về. 

 Mọi người tìm một chỗ thoải mái ngồi, pha một bình trà ngon, nghe tiếng thét thảm thiết kia, trong lòng vô cùng thoải mái. 

 Ở Thiên Huyền Môn náo nhiệt, Hằng Nhạc Tông ở phía bên kia còn náo nhiệt hơn. 

 Bốn người Hùng Nhị “mời” Diệp Thành từ Ngọc Nữ Phong đi xuống, càng nói đúng hơn là, xách hắn xuống. 

 Ở nơi dễ thấy nhất của Hằng Nhạc Tông có bày một cái bệ đá, bốn người đặt Diệp Thành bộ dáng hai, ba tuổi lên đó. 

 “Tiện nhân, buông ông ngươi ra”. Khuôn mặt nhỏ của Diệp Thành trầm xuống, gân cổ lên mắng to, giọng nói vẫn còn mang theo sự non nớt của trẻ con. 

 “Mọi người đến đây! Mau đến xem nào! Diệp Thành cải lão hoàn đồng!” 

 Tiếng khua chiêng gõ trống vang lên, bốn người gào càng vang dội hơn. 

 Sáng tinh mơ, ở Hằng Nhạc Tông, bất luận là trưởng lão hay là chúng đệ tử, đều từ trên ngọn núi ào ào chạy vội xuống dưới, đen nghìn nghịt một mảnh. 

 Đến lúc nhìn thấy Diệp Thành là giờ Thìn, tất cả mọi người đều vì chuyện mà sửng sốt. 

 “Thật đúng là cải lão hoàn đồng”. Long Nhất, Long Ngũ vuốt cái đầu trọc chạy lên, tự giác lấy ra một cái dao cạo. 

 “Chim nhỏ này, thật đúng là Bé Chíp Chíp”. Tiểu Linh Oa cũng chạy lên, xoa xoa tay, định búng nó. 

 “Ai nha nha, đây là sư thúc sao?”, mấy người Cung Tiểu Thiên Nhi, Thiếu Vũ, Vương Bưu và Đạo Chích đều theo sau. 

 “Xảy ra biến cố gì?”, Liễu Dật, Nhiếp Phong và những người khác tiến lên, đá văng Long Nhất và Long Ngũ, đẩy Tiểu Linh Oa ra, Cung Tiểu Thiên Nhi cũng bị tát bay ra. 

 Diệp Thành cuối cùng cũng được buông ra, mang dáng vẻ cuộc sống không còn gì để luyến tiếc. 

 Hắn là ai? Hoang Cổ Thánh Thể, Thánh chủ Thiên Đình, Hoàng Giả Đại Sở, đã từng tàn sát cả Đế, bây giờ, ở trước mặt mọi người, hắn lại trần trụi đít, một đời anh minh đã bị quét sạch. 

 “Ta nhất định phải ghi khắc, rất đáng giá”. Đám người Tạ Vân, đều móc ra ký ức thạch, chuẩn bị thác ấn. 

 Mục Uyển Thanh, Dạ Như Tuyết, Đường Như Huyên… các nàng tiến lên, một chân đá văng bọn họ ra ngoài, chưa thấy ai khốn kiếp như đám này. 

 “Thành Nhi, ngươi rốt cuộc là…”, Dương Đỉnh Thiên, Đạo Huyền Chân Nhân, Từ Phúc, mấy lão gia vây quanh Diệp Thành. 

 “Ngủ một giấc dậy, thì thành thế này”. Diệp Thành suýt bật khóc thành tiếng: “Mau đến đi, đưa ta đi Thiên Huyền Môn, tìm người tâm sự”. 

 “Đừng đi, Thần nữ đã biết!”. Ở mờ mịt phía trên, lời nói của Thiên lão và Địa lão truyền xuống, giọng điều còn có chút kỳ quái. 

 “Sau đó thì?”. Diệp Thành ngẩng cái đầu nhỏ lên. 

 “Sau đó, nhân Vương đã bị xử đẹp rồi!”. Thiên lão và Địa lão ngoáy ngoáy lỗ tai, tâm trạng vô cùng vui vẻ. 

 “Làm tốt lắm”. Không biết vì sao, đệ tử Hằng Nhạc Tông và trưởng lão, đều lộ ra một bộ dáng ý vị thâm trường. 

 “Đưa về Ngọc Nữ Phong, ta muốn yên tĩnh”. Diệp Thành xoa xoa mi tâm, đã nhiều năm, hắn chưa từng khiếp sợ như vậy. 

 Liễu Dật bế Diệp Thành, giống như diều gặp gió mà bay lên Ngọc Nữ Phong. 

 Lão già Dương Đỉnh Thiên dùng sắc mặt đen thui trừng mắt nhìn đám người Tạ Vân: “Còn dám gây sự, ta xử đẹp các ngươi, với lại việc này cũng không được truyền ra ngoài, quản cái miệng mình cho tốt”. 

 “Nghe thấy không mập mạp chết tiệt, nói ngươi đó, quản cái miệng cho tốt”. Tạ Vân, Tư Đồ Nam, bọn họ vỗ vỗ Hùng Nhị. 

 “Hỏng rồi, tiền của ta!”. Hùng Nhị giống như nhớ ra cái gì, vặn vẹo cơ thể mập mạp của mình, chạy về hướng Ngọc Nữ Phong. 

 Đám người Dương Đỉnh Thiên xoa xoa giữa mày, những đệ tử này kiếp trước đều không khiến cho người ta bớt lo, kiếp này so với kiếp trước toàn kẻ dở hơi. 

 Nhóm nữ đệ tử ngẩng đầu xem, ánh mắt giống như sóng nước, không thể không nói, dáng vẻ trẻ con của Thánh chủ đúng là dễ thương quá nha? 

 Nếu không phải trường hợp hiện tại bất ổn, các nàng đã chạy đến ôm một cái, sờ sờ gương mặt nhỏ của hắn, chọc chọc cái bụng nhỏ của hắn rồi, cảm giác đó, hẳn là rất tuyệt vời. 

 “Diệp sư đệ, nếu cần thì dùng truyền âm thạch này”. Liễu Dật buông Diệp Thành xuống, đưa một khối thần thạch. 

 Xong xuôi, hắn ở trong đống đá vụn mà đào loạn. 

 Vô Tự Thiên Thư được đào lên, mặt hắn lại u ám, là do cái quyển sách rách nát này, đọc mới có một lần đã thành hai, ba tuổi. 

 “Ngươi là tên Nhân Vương đáng chết!”. Nhóc con cởi quần nhỏ, xách chim nhỏ, tiểu lên trên thiên thư. 

 Sách nhiễm nước tiểu, trên trang sách, thế nhưng có một chữ hiện lên: Biến!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.