Chương trước
Chương sau
Ngọc Nữ Phong, cơ thể bằng đá của Diệp Thành lẳng lặng ngồi xếp bằng. 

 Lá rụng bay phất phơ, gió mát ấm áp, ánh trăng sáng tỏ, ánh sao lộng lẫy, đều không có cách nào đả động đến thân thể hắn. 

 Cảnh tượng này lại quỷ dị như thế, không ai có thể giải thích được, Thiên lão và Địa lão Chuẩn Đế cũng không hiểu là ra sao. 

 Người hóa thành đá, dùng thuật biến thân cũng có thể làm được, nhưng Diệp Thành hóa đá thật sự có chút lợi hại, thật sự biến thành một cục đá rồi 

 Một đêm không nói chuyện, chớp mắt đã đến sáng sớm, đất trời chào đón bình minh. 

 Sáng sớm, trời vẫn còn chưa sáng hẳn, của năm, ba bóng dáng đã bò lên trên Ngọc Nữ Phong, hùng hùng hổ hổ, hô to gọi nhỏ. 

 Dẫn đầu chính là Hùng Nhị, trong tay còn cầm theo gậy lang nha. 

 Lúc trước bị đánh cho một trận, hắn ta nằm ở trên giường hết mười ngày. 

 Lúc này mới vừa xuống giường, khi nghe nói đám cọp cái kia đi bí cảnh của Thiên Huyền Môn, hắn ta không nói hai lời đã dẫn theo đám này đến. 

 “Đánh nhẹ một chút có biết không! Đừng có đánh chết đấy!”, Tạ Vân dặn dò một tiếng, cũng lấy ra một cái chày gỗ. 

 “Yên tâm, có chừng mực”. Tư Đồ Nam bày ra dáng tay OK, cười lộ ra hai hàm răng trắng như tuyết. 

 “Cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi”. Hoắc Đằng vặn cổ, vai vác một cây gậy sắt quê mùa. 

 Bốn người kề vai sát cánh lên núi, tìm kiếm một vòng, không thấy người đâu, lúc này mới nhìn thẳng lên đỉnh núi, từng bước đi lên. 

 Từ xa, đã thấy tượng đá Diệp Thành đang ngồi xổm ở đó. 

 “Cái tình huống gì đây?”. Bốn người cùng nhau đi đến, bọn họ vây quanh Diệp Thành, nhìn từ trên xuống dưới. 

 “Đây chính là hắn, đừng có dùng cục đá mà lừa gạt bọn ta”. Hoắc Đằng duỗi tay, gõ gõ đầu Diệp Thành. 

 Cái gõ này cũng không mạnh lắm nhưng âm thanh răng rắc văng lên, trên trán của Diệp Thành xuất hiện vết nứt, rồi sau đó lan ra toàn bộ thân mình. 

 Lớp vỏ đá bên ngoài bắt đầu rơi ra, hết lớp này đến lớp khác, từng cục đá hàng thật giá thật rơi xuống đất cộp cộp. 

 Sau khi đá rơi rụng hết thì một đứa nhóc con độ khoảng hai, ba tuổi xuất hiện, mông trần trụi, mập mạp bụ bẫm, da dẻ hồng hào trắng mịn. 

 Bốn người không hẹn mà cùng cúi đầu, sắc mặt sững sờ nhìn nhóc con kia. Đứa nhỏ kia cũng ngẩng cái đầu nhỏ, ngơ ngác nhìn bốn người, hiện trường cực kỳ tĩnh lặng. 

 “Đây… Đây là cái gì, đá, nó chui ra từ cục đá ra à?”, Thiên lão và Địa lão cũng ngơ ngác, mắt nhìn chằm chằm. 

 “Diệp… Diệp Thành?”, Hùng Nhị, Tư Đồ Nam, Tạ Vân và Hoắc Đằng lần lượt ngồi xổm xuống, đánh giá nhìn đứa nhóc đang cởi truồng kia, thử gọi tên nó xem sao. 

 “Chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì thế? Ta vừa mới ngủ dậy, sao lại biến thành cái dạng này”. Người khó hiểu nhất vẫn chính là Diệp Thành, xoay người tại chỗ, kêu la oai oái. 

 “Thật đúng là ngươi!”, Hùng Nhị duỗi tay, xách Diệp Thành lên: “Cải lão hoàn đồng trong truyền thuyết?” 

 “Bà ngoại ngươi, thả ta xuống!”, Diệp Thành mắng to. 

 “Chú chim con này nhìn đáng yêu thật”. Tạ Vân chọt chọt chim nhỏ kia một chút, sau đó búng một cái. 

 Oa… Thốn! Hai mắt của Diệp Thành đã chứa đầy nước mắt. 

 “Thần nữ, hắn chui ra từ trong cục đá”. Thiên lão và Địa lão lại lấy ra màn nước, liên thông Thiên Huyền Môn. 

 “Oa!”. Còn chưa chờ Đông Hoàng Thái Tâm mở miệng, Phục Nhai đã kêu lên một tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm vào trong màn nước. 

 Sau đó lão ta lại nhìn Đông Hoàng Thái Tâm, tâm trạng bà ta đang không ổn, biểu cảm vi diệu, miệng ngọc khẽ nhếch, còn giật giật hai cái. 

 Biểu cảm của chín Hoàng Đại Sở cũng không được bình tĩnh như thế, tâm cảnh Chuẩn Đế cũng cảm thấy dáng vẻ này của Diệp Thành quá đáng yêu. 

 Đó là hắn sao? Là Diệp Thành từng tàn sát đại đế sao? 

 “Thấy không, đó chính là chim nhỏ!”. Nhân Vương chắp tay, còn không quên cười đáng khinh với Nguyệt Hoàng. 

 Nguyệt Hoàng nghiêng đầu, trong đôi mắt đẹp bốc lên tia lửa, còn cần ngươi nói? 

 “Đây là bất ngờ mà ngươi nói?”, Chiến Vương liếc liếc mắt nhìn Nhân Vương, trên trán còn nổi đầy gân xanh, muốn đánh người ngay lập tức. 

 “Không phải!”, Nhân Vương chắp tay, rung đùi đắc ý. 

 “Thế sao hắn lại như thế?”. Thái Vương nhíu mày. 

 “Hóa đá mượn mệnh, niết bàn trùng sinh, thọ mệnh còn dư lại của hắn chỉ có thể tuỳ vào số trời”. Nhân Vương không khỏi nhún vai. 

 “Cái… Cái này xem như là bất ngờ?”, Phục Nhai gãi gãi đầu. 

 “Ta cũng chưa có nói đây là bất ngờ!”, Nhân Vương nhún vai. 

 “Vậy bất ngờ mà ngươi nói là gì?”. Sắc mặt của mọi người u ám, muốn đánh hội đồng tên này 


 “Một người là bất ngờ của hắn, một người là kiếp số của hắn”. Nhân Vương xách bầu rượu ra: “Các ngươi đừng mong sẽ có kỳ tích xảy ra, ta nói hắn sống ba năm, cũng sẽ không thể nhiều hơn một ngày”. 

 “Dẫu sao hắn cũng là vì cứu vớt Chư Thiên Vạn Vực, ngay cả ngươi cũng thiếu hắn một mạng, ngươi không hề đau lòng sao? Còn ở đó mà châm chọc”. Đông Hoàng Thái Tâm dùng một chân đá ngã bầu rượu của Nhân Vương. 

 “Mệnh cách tuần hoàn chết, ta không cứu được hắn không có nghĩa là hắn sẽ không thể tự cứu mình”. Nhân Vương lại xách ra một bầu rượu: “Lúc hắn chân chính niết bàn, là khi chết, là lục đạo luân hồi”. 

 “Lục đạo luân hồi?”. Mọi người nhíu mày, không biết huyền cơ trong đó.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.