Hồng trần quả thật là một giấc mộng hư ảo, thoáng cái đã ba trăm năm, nỗi nhớ nhung mông lung hòa quyện với khát khao tươi đẹp, chuyện cũ như hãy còn trước mắt.
Chẳng biết khi nào, tiệc rượu mới tan, mọi người đều quay về động phủ.
Trên Ngọc Nữ Phong, từng đám từng đám say lảo đảo rời đi, cũng không ai dùng sức mạnh giải rượu.
Mấy cô Thượng Quan Ngọc Nhi cũng rời khỏi, trước khi đều mím môi liếc nhìn Diệp Thành, trong con ngươi đong đầy vè lo lắng.
Vốn định ở lại chăm sóc, nhưng đều bị Diệp Thành dịu dàng từ chối, trong lòng không khỏi mất mát và chua xót.
Ngọc Nữ Phong to như vậy cũng chỉ còn lại một mình Diệp Thành lẳng lặng ngồi trên đỉnh núi, ngửa đầu nhìn không trung.
Đây là Ngọc Nữ Phong, nhưng không phải Ngọc Nữ Phong trên Hằng Nhạc, mỗi một ngọn cây cọng cây đều giống y như đúc, lại không còn người xưa.
Trong mông lung, hắn như thấy được hai bóng hình xinh đẹp như tiên nữ ngoảnh đầu lại cười nhìn mình.
Gió khẽ phất phơ thổi bay mái tóc bạc và chòm râu trắng của hắn, không ngừng vuốt ve gương mặt già cả của Diệp Thành.
Đến gần sáng, Diệp Thành mới đứng dậy bước từng bước lên trời.
Dưới chân hắn xuất hiện Tiên Hỏa, hóa thành đám mây. Diệp Thành là Nhân Nguyên Cảnh nên không thể bay, nhưng nó lại bay được.
Đám mây Tiên Hỏa như một ngôi sao nối thẳng lên trời, xây tông môn ngay cửa người ta thì cũng phải chào hỏi một tiếng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655309/chuong-2403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.