Bầu trời đêm sâu lắng, những vì sao như ở ngay trước mắt, ánh trăng rọi xuống như khoác lên cho Tiên Sơn Thiên Đình một cái áo choàng mỹ miều.
Dưới ánh nhìn của mọi nơi, Tiên Sơn Thiên Đình vừa dựng dần chìm vào mây mù. Dù có đại năng mở thần thức hay thiên nhãn cũng khó mà nhìn thấy được mảnh đất lành ấy.
Đây đều là công lao của Già Thiên Trận thuộc Thái Hư Cổ Long Tộc, muốn nhìn lén bên trong ít nhất cũng phải có tu vi Chuẩn Đế.
Nhưng tu sĩ bên ngoài vẫn chưa rời đi, cả đám ngồi xổm ở các đỉnh núi nhìn vùng trời kia.
Tất cả mọi người muốn xem thử coi đêm nay cái gọi là Đại Sở Thiên Đình kia có xảy ra chuyện gì không.
Xây dựng môn phái ngay cửa Thiên Hư, đại năng trong Thiên Hư chắc chắn sẽ đáp trả, tám phần sẽ gà chó không yên.
Trên đỉnh núi ở phía xa, đám Nam Đế và Bắc Thánh vẫn lẳng lặng đứng.
Bọn họ cũng hơi lo lắng, sợ Thiên Hư tức giận, tuy năm mươi triệu tu sĩ thì nhiều đó, nhưng cũng không chống lại nổi cơn giận của vùng đất dữ.
Trong lúc đang nhìn thì có một bóng hình nhỏ xinh hạ xuống từ chân trời, đó là một cô gái trông như một tinh linh nhỏ.
Cô là Đế Cửu Tiên, cũng vừa rèn luyện từ tinh không về, thiếu đôi chút hồn nhiên, nhiều một phần sát khí.
Một trăm năm, cô vẫn nhỏ như một cô bé, có lẽ là do công pháp tu luyện nên sẽ chẳng bao giờ lớn lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655308/chuong-2402.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.