Chương trước
Chương sau
Thấy Diệp Thành như thế, Tạ Vân, Tư Đồ Nam bọn họ đều thở dài, cũng bất lực như thế, âm thầm nắm chặt tay thành quyền. 

 Nhưng riêng Hùng Nhị thì ngược lại, lon ton chạy đến. 

 Hơn ba trăm năm, dáng vóc của tên nhóc này không thấy cường tráng thêm được một chút nào, nhưng cái thân thịt mỡ này thì một đống chồng thêm một đống. 

 “Bảo vật trăm năm, cho ngươi dùng”. Hùng Nhị móc từ trong ngực ra một chiếc hộp bị niêm phong kín kẽ, đưa cho Diệp Thành, trên mặt toàn là vẻ đau khổ tiếc nuối. 

 “Vậy để ta xem một chút”. Diệp Thành lập tức mở chiếc hộp, nhìn vào phía bên trong, khóe miệng giật giật một chút. 

 Có lẽ là không kịp xúyt xoa, thế nên một hơi không đi lên, ho ra máu tại chỗ, xém chút nữa là thăng thiên. 

 Không thể trách hắn được, vì bên trong hộp là một trụ thịt. Thô to cỡ cánh tay người trưởng thành, còn bị bịt kín, không phải giống nhau hùng tráng. 

 Ở giới tu sĩ, gọi cái thứ này là hổ tiên, ừ, cũng có thể gọi là ngưu tiên, dẫu sao cũng là pín. 

 “Bảo bối! Ta… ây ây? Làm gì đấy, ngươi làm gì”. 

 “Cái tên mập chết tiệt nhà ngươi!”. Mặt Thượng Quan Ngọc Nhi ửng đỏ, lời của Hùng Nhị còn chưa kịp nói xong thì đã bị nàng vươn tay tát cho một phát bay ra ngoài. 

 Bích Du, Lâm Thi Hoạ, gương mặt của bọn họ cũng đỏ ửng lên giống như ráng chiều, các nàng cũng kéo tay áo vọt qua. 

 Hình ảnh tiếp theo có chút không nỡ nhìn thẳng. 

 Hùng Nhị có lòng tốt đưa bảo bối cho, lại bị một đám nữ tử đè xuống đất mà đập cho một trận, xuống tay cũng không nặng không nhẹ. 

 Tu sĩ vây xem kinh ngạc, phần nhiều là xem Hùng Nhị, đây là con cái nhà ai, ăn gì mà lớn. 

 Trái lại, tu sĩ Thiên Đình đều mỉm cười. 

 Đặc biệt là Liễu Dật và Nhiếp Phong, bọn họ nhìn thấy một màn này, không khỏi nhớ đến bọn họ vào năm đó, trong nháy mắt, dường như đã nhớ về năm đó, chuyện xưa tựa như mây khói. 

 Chậm rãi nhắm mắt lại, mỗi người tiếp tục nhiệm vụ của bản thân mình. 

 Người nhiều thì lực lớn, tân gia không đến ba ngày đã xây xong. 

 Từ xa nhìn lại, đó chỉ là một dãy núi kéo dài, ở gần dốc đứng phía trên núi cao, trên đó có vạn toà nhà, cung điện lầu các nhiều không kể xiết, nơi nơi đều có bố trị Tụ Linh trận, mây mù lượn lờ, toàn bộ đều bao phủ mông lung ở đó, thật là một màn tiên cảnh nhân gian. 

 Trong bố trí cũng cực kì tinh diệu, suối chảy róc rách không ít, đình đài hình mái vòm cũng rất nhiều, kỳ hoa dị thảo, lịnh thụ cổ mộc đập vào trong mắt, tất cả đều là cảnh đẹp ý vui. 

 Đây là Thiên Đình Tiên Sơn, được một tầng ánh sáng bao phủ, là bí pháp ẩn thân của Thái Hư Cổ Long tộc. 

 Ở phía sau kết giới, chính là pháp trận công kích, mỗi một đỉnh núi đều có, đều là bá đạo hư thiên tuyệt sát trận. 

 Ngoài cái này, Long Nhất, Long Ngũ còn tạo ra rất nhiều tinh không vực đài và truyền tống vực môn, số lượng cực kỳ cực kỳ nhiều. 

 Mục đích của hai người rất đơn giản, chính là để ngăn ngừa chuyện bất trắc, cường giả thế giới, bất kể thời khắc nào cũng có thể gặp nạn, nếu thật sự như thế, bọn họ cũng có thể từ tinh không vực đài và truyền tống vực môn chạy thoát ra ngoài. 

 Tiêu Phong ra tay, thi triển đại thần thông, tạc ra một tấm bia đá cao trăm trượng, sừng sững ở dưới chân núi, trên đó mạnh mẽ khắc lên bốn chữ lớn: Đại Sở Thiên Đình. 

 Ngô Tam Pháo, Ngưu Thập Tam, Thái Ất Chân Nhân, bọn họ cùng nhau hợp lực, đưa một tảng đá vạn trượng đến trước tiên sơn Thiên Đình, đây là sơn môn của Đại Sở Thiên Đình. 

 Trên sơn môn còn có khắc ba chữ to: Nam Thiên Môn. 

 Từ phía xa nhìn lại, tới gần sơn môn, khí thế càng rộng, đại khí hào hùng, khiến người ta cảm thấy căng thẳng. 

 “Về nhà”. Diệp Thành nhấc chân, là người đầu tiên bước vào. 

 Một câu về nhà, xém chút nữa đã làm tu sĩ Thiên Đình rơi nước mắt. 

 Nơi này là nhà, nhưng là nhà nơi xứ lạ, ngôi nhà chân chính và cố hương của bọn họ, chính là Đại Sở. 

 Thế nhưng, giờ phút này không người nào để ý đến chuyện đó, có thân nhân ở đây, nơi đây là nhà, chỉ nhiêu đó thôi là đủ rồi. 

 Năm mươi triệu tu sĩ, giống như thủy triều mạnh mẽ tràn vào, mỗi một phương thế lực chiếm một đỉnh núi, khắp nơi sẽ hoà thuận ở chung. 

 “Xưa nay đều nói người nhiều sức lớn”. Nhìn tu sĩ Thiên Đình trên núi, tu sĩ bên ngoài không nhịn được mà cười: “Chỉ ba ngày, lại có thể xây được một sơn môn khổng lồ rộng lớn như thế, không thể tin được mà!” 

 “Kết giới trận pháp huyền diệu, đoạt thiên tạo hoá!” 

 “Kết giới phòng ngự có đến gần vạn, như thế này ai có thể công khai mà đánh, đế binh cũng chưa chắc có thể dùng một kích mà công phá được!” 

 “Còn có pháp trận công kích, đều là cấp hư thiên tuyệt sát, nhiều đến mức khiến người ta tê cả da đầu”. Có người cả kinh nói. 


 “Đi vào đi dạo một chút không?”. Thần tử Vu tộc đứng dậy: “Bên trong Thiên Đình, chắc chắn là có chứa một cái động thiên khác”. 

 “Từ từ đã! Thân nhân đoàn tụ, cho bọn họ một ít thời gian, chúng ta khoan tham dự đã”. Chu Tước nhẹ nhàng nói. 

 “Đại Sở Thiên Đình?”. Trên đỉnh núi của Cấm khu Thiên Hư mà sờ sờ chòm râu: “Đám nhóc con này, thế mà dám dùng danh hiệu này, lá gan cũng thật lớn nha”. 

 “Nghe được hai chữ Thiên Đình, lại nhớ đến chuyện cũ”. Trời Tru âm thầm lắc đầu, xoay người đi xuống núi: “Chờ xem! Đứa nhỏ Diệp Thành này sẽ lại tiến đến Thiên Hư”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.