Thấy Diệp Thành như thế, Tạ Vân, Tư Đồ Nam bọn họ đều thở dài, cũng bất lực như thế, âm thầm nắm chặt tay thành quyền.
Nhưng riêng Hùng Nhị thì ngược lại, lon ton chạy đến.
Hơn ba trăm năm, dáng vóc của tên nhóc này không thấy cường tráng thêm được một chút nào, nhưng cái thân thịt mỡ này thì một đống chồng thêm một đống.
“Bảo vật trăm năm, cho ngươi dùng”. Hùng Nhị móc từ trong ngực ra một chiếc hộp bị niêm phong kín kẽ, đưa cho Diệp Thành, trên mặt toàn là vẻ đau khổ tiếc nuối.
“Vậy để ta xem một chút”. Diệp Thành lập tức mở chiếc hộp, nhìn vào phía bên trong, khóe miệng giật giật một chút.
Có lẽ là không kịp xúyt xoa, thế nên một hơi không đi lên, ho ra máu tại chỗ, xém chút nữa là thăng thiên.
Không thể trách hắn được, vì bên trong hộp là một trụ thịt. Thô to cỡ cánh tay người trưởng thành, còn bị bịt kín, không phải giống nhau hùng tráng.
Ở giới tu sĩ, gọi cái thứ này là hổ tiên, ừ, cũng có thể gọi là ngưu tiên, dẫu sao cũng là pín.
“Bảo bối! Ta… ây ây? Làm gì đấy, ngươi làm gì”.
“Cái tên mập chết tiệt nhà ngươi!”. Mặt Thượng Quan Ngọc Nhi ửng đỏ, lời của Hùng Nhị còn chưa kịp nói xong thì đã bị nàng vươn tay tát cho một phát bay ra ngoài.
Bích Du, Lâm Thi Hoạ, gương mặt của bọn họ cũng đỏ ửng lên giống như ráng chiều, các nàng cũng kéo tay áo vọt qua.
Hình ảnh tiếp theo có chút không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655307/chuong-2401.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.