Sắc trời sáng tỏ, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống Trung Châu Huyền Hoang, bao phủ mặt đất, ngập tràn sức sống.
Thiên Đình Tiên Sơn, mờ ảo mông lung, yên tĩnh tốt lành.
Bên ngoài tiên sơn, trên từng đỉnh núi đều đứng đầy người, đám đông đều dùng đôi mắt đỏ au quan sát.
Có người như thế, có kẻ không ngừng ngáp.
Họ dùng ánh mắt mong đợi theo dõi cả đêm nhưng lại không thể cảnh Thiên Hư thịnh nộ.
Tất cả vẫn an tĩnh, bình yên lạ thường.
“Vùng cấm mà không nổi giận à, đúng là chẳng thể tin nổi!”, không ít người xoa mắt, thì thầm bàn tán.
“Thiên Đình và Thiên Hư đâu có quan hệ gì nhỉ!”
“Trời mới biết!”, nhiều người đỡ cái eo già cỗi của mình: “Các ngươi tiếp tục, ta về ngủ một giấc!”
Một khi có người dẫn đầu thì sẽ có lũ lượt kéo về theo.
Đầu chúng ta úng nước rồi mới đứng nhìn cả đêm, rảnh tới đau trứng, chẳng có gì làm mà!
Ngày càng có nhiều người rời đi, miệng không ngừng mắng, cũng có kẻ gãi đầu nghĩ mãi không ra.
Sự việc quái lạ này truyền khắp Huyền Hoang, tu sĩ tụ tập nghị luận không ngừng.
Lai lịch của Thiên Đình đã trở thành chủ đề bàn tán của đám đông, có năm mươi triệu tu sĩ, dám xây tông ở cửa ra vào Thiên Hư, hơn nữa Thiên Hư lại chẳng có phản ứng gì.
“Ngàn tính, vạn lần tính cũng không tính tới được biến cố này”, trong một toà thành nhỏ không có tiếng tăm gì, đám người Phượng Tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655310/chuong-2404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.