Tiên quang quá nhanh, dù là Tịch Nhan cũng không kịp phản ứng.
Tiên quang ký ức chui vào người không khỏi khiến nàng run lên.
Song, cảnh tượng đau đớn khi mở ra phong ấn ký ức lại không có xuất hiện, nàng cũng chẳng có biểu hiện gì khác thường.
"Sư muội, muội không sao chứ!", thanh niên tóc tím vội vàng bước tới, mặt mày lo lắng, diễn như thật.
Tịch Nhan không đáp mà chỉ lẳng lặng nhìn Ngũ Chỉ sơn như có thể xuyên qua vách núi nhìn thấy Diệp Thành đầy già nua.
"Sao lại như vậy, mất hiệu lực?", Diệp Thành cau mày, nhìn chằm chằm vào Tịch Nhan: "Hay là lại kỳ lạ như Cơ Tuyết Băng năm đó".
Lúc này, hắn lại run rẩy vươn tay lấy ra một miếng thẻ ngọc khác, hai tay cầm chặt điên cuồng gặm cắn.
Luồng tiên quang thứ hai bay ra rồi chui vào trán Tịch Nhan.
Nhưng kỳ lạ là cơ thể Tịch Nhan chỉ run rẩy một cái rồi không xảy ra chuyện gì nữa, mọi thứ vẫn không có hiệu quả.
"Khốn kiếp!", Diệp Thành hộc máu, trong máu còn trộn lẫn vụn răng, khí tức thoáng chốc suy kiệt tới cùng cực.
"Chó chết!", thanh niên tóc tím tức giận quát lên với vách núi: "Ngươi làm gì với sư muội đó".
Lần lượt hai luồng tiên quang, dù người không mấy thông minh cũng nhận ra được manh mối, chắc chắn là Thánh Thể đang giở trò.
"Lăn ra đây đánh với ta một trận đi, ta chắc chắn sẽ một chưởng đè bẹp ngươi!", thanh niên tóc tím hừ lạnh, ra vẻ oai phong lẫm liệt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655293/chuong-2387.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.