Chương trước
Chương sau
Tuy đã trôi qua trăm năm, anh tài xuất hiện lớp lớp ở Huyền Hoang, nhưng không một ai có thể vượt qua thành tích năm xưa của hắn. 

 Dưới chân Ngũ Chỉ sơn, không có mặt trời, chỉ có sự lạnh lẽo và đơn côi. 

 Tế đàn cổ xưa phủ đầy tro bụi, xích sắt cũng rỉ sét. 

 Chu Thiên vô tình ăn mòn tu vi hắn xuống còn Nhân Nguyên. 

 Năm tháng như con dao hai lưỡi khiến cơ thể hắn chồng chất vết thương 

 Bụi bằm dày cộm hết lớp này đến lớp khác như chôn sống hắn, chân núi âm u này chính là nấm mộ của hắn. 

 Đêm đến, sao trời vô ngần lấp lánh như ở trước mắt. 

 Bỗng nhiên, bầu trời chợt hạ tuyết, vô số bông tuyết bay phất phơ như phủ lên một cái áo khoác màu trắng cho ban đêm tĩnh lặng. 

 Tuyết trắng phau bao phủ Ngũ Chỉ sơn, lâu lâu lại có một hai bông rơi xuống chân núi rồi dừng lại trên người hắn. 

 Giây tiếp theo, chợt vang tiếng xích sắt va vào nhau. 

 Diệp Thành tỉnh, một giấc ngủ trăm năm, cuối cùng hắn cũng tỉnh. 

 Con ngươi hắn đục ngầu ảm đạm không ánh sáng, da nhăn nheo, tấm lưng lọm khọm, già cả chẳng chút sức sống giống như giây tiếp theo sẽ xuống lỗ. 

 Hắn rũ đầu ngồi im lặng không nói gì, cả người bao phủ bởi một khí tức chết chóc, gió cuốn bay bông tuyết, cũng cuốn theo từng cơn giá lạnh. 

 "Ta không cần sự từ bi của ngươi, có chết cũng sẽ chống cự đến khi Đại Sở trở về", hắn khàn khàn nói với giọng điệu tràn ngập già nua. 

 Ngoài núi, bông tuyết bay tán loạn, có người đạp tuyết đi đến. 

 Đó là một cô gái mặc đồ trắng, cong một cây đàn màu trắng lưu lại từng chuỗi dấu chân trên nền tuyết. 

 Con ngươi nàng trong suốt, tóc dài như thác, từng sợi đều toát lên vẻ thánh khiết như ngân hà. 

 Nàng bước đi trong đất trời mà như một đóa hoa sen nở rộ trên nền tuyết, khiến mọi sắc màu cũng trở nên ảm đạm. 

 Đôi mắt của nàng là một vẻ lạnh lẽo, khuôn mặt nhỏ nhắn không chút biểu cảm trông y như một tiên nữ đã khám phá hồng trần, không dính khói lửa nhân gian, cũng chẳng dính bụi bằm nơi trần tục. 

 Phải nói là cô gái này trông rất quen, giống y như Đế Cửu Tiên, nhưng lại không phải cô. 

 Tuy là thiếu nữ, nhưng đã không còn nhỏ, hơn 300 tuổi. Nàng vẫn giữ vẻ ngoài thiếu nữ là vì công pháp tu luyện thần bí lại cổ xưa của mình. 

 Diệp Thành ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn thiếu nữ áo trắng cõng đàn, con ngươi đục ngần rưng rưng nước mắt. 

 Tịch Nhan, đó là Tịch Nhan, đệ tử của hắn! 

 Diệp Thành không cần suy tính, chỉ liếc một cái đã nhận ra nàng. 

 "Diệp Thành, nếu có kiếp sau, huynh có lấy ta không?" 

 Một câu nói khi xưa đượm đầy sự dịu dàng thắm thiết của thiếu nữ chợt vang lên bên tai hắn, kể ra một ký ức đầy máu. 

 Trong đại quân Thiên Ma, nàng chết trên lưng Cơ Tuyết Băng, vừa gọi tên hắn vừa lộ ra nụ cười dịu dàng. 

 Trong mông lung, hắn như thấy được một cô nhóc xinh xắn nháy đôi mắt to tròn nở nụ cười trong sáng vô tư với mình. 

 Diệp Thành đã nghĩ tới rất nhiều cảnh tượng khi mình gặp lại Tịch Nhan, lại không ngờ sẽ gặp lại như thế này. 

 "Tịch Nhan!", Diệp Thành há miệng, nghẹn ngào hai chữ lại đượm đầy vẻ tang thương. 

 Nhưng Tịch Nhan lại không nghe thấy lời nói của hắn, chỉ lẳng lặng đứng dưới chân núi nhìn mộ bia của Diệp Thành. 

 Không biết sao, khi đến đây và thấy chữ trên bia một thì trái tim nàng lại đau đớn, tự dưng muốn khóc. 

 "Hoang Cổ Thánh Thể bị trấn áp ở dưới núi này hả? Vừa đến Huyền Hoang thì nghe được nhiều nhất là về hắn", một tiếng cười lạnh chợt truyền đến từ một thanh niên tóc tím bên cạnh Tịch Nhan. Hắn ta có huyết mạch cực kỳ mạnh mẽ, dị tượng thay nhau xuất hiện. 

 Tịch Nhan không đáp, vẫn ngơ ngác nhìn bia mộ của Diệp Thành, hai chữ Diệp Thành trên bia trông cực kỳ chói mắt. 

 Nàng đã chuyển thế và đã khác xa kiếp trước, hồi ấy, nàng là một cô bé tinh ranh, kiếp này lại lạnh lẽo như băng. 

 "Tiếc thật, không thể đánh vài chiêu với Thánh Thể", thanh niên tóc tím vẫn nói, khóe miệng khẽ nhếch, trong mắt tràn ngập vẻ hài hước: "Nếu hắn ở đây thì một chưởng của ta cũng có thể trấn áp hắn rồi". 

 "Ngươi có thể mở được Huyết Kế Giới Hạn không?", Tịch Nhan nhẹ nhàng hỏi. 

 "Ta..." 

 "Ngươi dẫn ra được thiên kiếp Tứ Đế không?" 

 "Ta..." 

 "Ngươi thoát nổi sự truy nã của hơn Vạn Tộc không?" 

 "Ta..." 

 "Ngươi dám chống lại Đại Nhật Như Lai không?" 

 "Ta..." 

 Từng câu từng chữ của Tịch Nhan đều vô cùng lạnh nhạt, lại khiến thanh niên tóc tím bên cạnh nghẹn họng. 

 Mỗi một sự tích trong lời nói của nàng đều là truyền thuyết của Thánh Thể, chuyện nào cũng là thần thoại đến giờ vẫn chưa ai phá nổi. 

 Thanh niên tóc tím đỏ mặt, sắc mặt hết sức khó coi. 

 Không ngờ vì một Thánh Thể mà nàng lại nói hắn ta như vậy, không phải tâm thái hắn ta vững thì đã ói máu từ lâu. 

 Trong lúc hai người nói chuyện thì Diệp Thành dưới chân núi đã hộc máu. 

 Hắn muốn lấy ra thủy tinh ký ức để gỡ bỏ phong ấn kiếp trước cho Tịch Nhan, lại chẳng thể lấy ra nổi. 

 Không những vậy, người có tu vi đã rớt xuống như hắn ngay cả thần thức cũng không còn thì lời hắn nói bên ngoài đương nhiên sẽ không nghe thấy. 

 Con ngươi đục ngầu của Diệp Thành giăng kín tơ máu. 

 Vất vả lắm mới gặp lại được, nếu bỏ lỡ thì chắc chắn sẽ âm dương cách trở và sẽ trở thành một sự tiếc nuối khôn nguôi. 

 Nhưng phong ấn của Phật Tổ quá mạnh mẽ, hắn đã bị nó khóa chặt. 

 Sau đó, Diệp Thành dùng răng cắn như chó gặm xương. 

 Hắn cắn miệng đầy máu, răng nanh cũng vỡ vụn. 

 Suy cho cùng, trời không phụ lòng người, thẻ ngọc cuối cùng cũng nát. 

 Có một luồng tiên quang bay ra, sau đó xuyên qua Ngũ Chỉ sơn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.