Tuy đã trôi qua trăm năm, anh tài xuất hiện lớp lớp ở Huyền Hoang, nhưng không một ai có thể vượt qua thành tích năm xưa của hắn.
Dưới chân Ngũ Chỉ sơn, không có mặt trời, chỉ có sự lạnh lẽo và đơn côi.
Tế đàn cổ xưa phủ đầy tro bụi, xích sắt cũng rỉ sét.
Chu Thiên vô tình ăn mòn tu vi hắn xuống còn Nhân Nguyên.
Năm tháng như con dao hai lưỡi khiến cơ thể hắn chồng chất vết thương
Bụi bằm dày cộm hết lớp này đến lớp khác như chôn sống hắn, chân núi âm u này chính là nấm mộ của hắn.
Đêm đến, sao trời vô ngần lấp lánh như ở trước mắt.
Bỗng nhiên, bầu trời chợt hạ tuyết, vô số bông tuyết bay phất phơ như phủ lên một cái áo khoác màu trắng cho ban đêm tĩnh lặng.
Tuyết trắng phau bao phủ Ngũ Chỉ sơn, lâu lâu lại có một hai bông rơi xuống chân núi rồi dừng lại trên người hắn.
Giây tiếp theo, chợt vang tiếng xích sắt va vào nhau.
Diệp Thành tỉnh, một giấc ngủ trăm năm, cuối cùng hắn cũng tỉnh.
Con ngươi hắn đục ngầu ảm đạm không ánh sáng, da nhăn nheo, tấm lưng lọm khọm, già cả chẳng chút sức sống giống như giây tiếp theo sẽ xuống lỗ.
Hắn rũ đầu ngồi im lặng không nói gì, cả người bao phủ bởi một khí tức chết chóc, gió cuốn bay bông tuyết, cũng cuốn theo từng cơn giá lạnh.
"Ta không cần sự từ bi của ngươi, có chết cũng sẽ chống cự đến khi Đại Sở trở về", hắn khàn khàn nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655292/chuong-2386.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.