Chương trước
Chương sau
Ngày xưa, thần tử của bảy thế lực đã bị Diệp Thành giết chết trong di tích viễn cổ. Giờ, họ lại lần nữa tuyển chọn thần tử, đây cũng là điều hợp tình hợp lý và nằm trong dự đoán. 

 Hơn nữa, thần tử mới đều là những nhân vật tàn nhẫn, chỉ có hơn chứ không kém hơn những thần tử trước đó. 

 Trong lúc nói chuyện, bảy người đã đến, thích thú nhìn Tiên Vương Hạc: "Ta còn tưởng là ai? Hóa ra là Hạc đạo hữu ở Nam Vực, sao? Tới thăm người anh em kết nghĩa à?" 

 "Bảy thằng ôn, thế mà dám đánh lén ông!", Tiên Vương Hạc tức giận chửi ầm, đằng sau lập tức xuất hiện dị tượng. 

 "Có người nói, hễ ai liên quan đến Diệp Thành là đều giết chết hết!", thần tử Thiên Phạt cười lạnh nói. 

 "Chỉ dựa vào ngươi?", Tiên Vương Hạc hừ lạnh, đạp không xông thẳng về phía thần tử Thiên Phạt, giơ kiếm bổ đổi bầu trời. 

 Con ngươi thần tử Thiên Phạt tràn ngập hài hước, tay bấm ấn chống lại. 

 Một chiêu cứng đối cứng, tên kia bị chém lùi ra sau. 

 "Có chút khả năng đấy chứ!", mắt thấy thần tử Thiên Phạt bị đẩy lùi, thần tử sáu nhà khác lập tức ùa đến như ong vỡ tổ, người giơ nắm đấm, người lấy pháp khí, người mở ra trần bàn và đều là những thuật pháp trí mạng. 

 Một chọi bảy, Tiên Vương Hạc thoáng chốc rơi vào thế yếu, trên người lập tức xuất hiện hết vết thương này đến vết thương khác trông hết sức thê thảm. 

 "Chạy mau!", Diệp Thành trong núi cố sức hét lên. 

 Nếu một chọi một thì bảy tên thần tử kia chẳng ai là đối thủ của Tiên Vương Hạc, nhưng bảy người hợp tác cùng nhau bao vây thì dù với sức chiến đấu của thv cũng không địch lại. 

 Giờ mới qua vài chiêu mà Tiên Vương Hạc đã hoàn toàn bị áp chế, cơ thể nổ tung, máu thịt, xương cốt bay khắp nơi. 

 "Được, được lắm!", Tiên Vương Hạc cả người tràn ngập vẻ lạnh lẽo, giận hóa quá cười, song, cũng biết né tránh, nhanh chóng bỏ trốn. 

 "Ngươi đi được chắc?", một tiếng cười đầy hài hước, lạnh lẽo như băng mờ mịt truyền đến từ phương xa. 

 Vừa dứt lời đã thấy một chưởng ấn màu vàng vắt ngang trời đánh tới. 

 Tiên Vương Hạc lập tức bị đánh trúng, lại bay ngược trở về. 

 Nhưng hắn ta còn chưa kịp ổn định cơ thể đã thấy một mũi tên màu đen phóng tới, nó là một thanh chiến mâu đen tuyền. 

 Máu tươi vẩy ra, Tiên Vương Hạc trực tiếp bị đóng đinh trên Ngũ Chỉ sơn, máu chảy xuống nhuộm đỏ cả vách núi. 

 "Lão Tứ!", hai mắt Diệp Thành đỏ lừ, lảo đảo đứng dậy muốn đi ra lại bị xích sắt giật ngược về. 

 "Đúng là xấu hổ mà", trong miệng Tiên Vương Hạc trào ra máu tươi, chiến mâu có bí pháp phong ấn chẳng những đóng đinh hắn ta còn giam cầm khiến Tiên Vương Hạc không thể nhúc nhích. 

 Trên trời, có người đạp không bước đến, không phải một người mà là một đám đông như kiến. 

 Hai người dẫn đầu có khí tức mạnh mẽ, cả người lấp lánh kim quang, khí huyết bàng bạc, con ngươi sáng như sao. 

 "Kim Ô, Côn Bằng!", con ngươi Diệp Thành giăng kín tơ máu, liếc một cái đã nhận ra bản thể của hai người kia. 

 Kia quả thật là Kim Ô và Côn Bằng, lần lượt là nhị hoàng tử và tam hoàng tử, Diệp Thành cũng đã từng gặp. 

 Hồi đó, thái tử Kim Ô và Côn Bằng đều bị giết, họ chắc hẳn là thái tử mới được chọn ra từ trong rộc. 

 Giờ phút này, gọi họ là nhị thái tử Kim Ô và tam thái tử Côn Bằng thì đúng hơn, coi như là đặt tên theo thứ hạng. 

 Lại ngó phía sau nhị thái tử Kim Ô và tam thái tử Côn Bằng, Diệp Thành cũng thấy được rất nhiều người quen như lục hoàng tử của Bát Kỳ Tộc, tứ hoàng tử của Phượng Điêu Tộc, bát hoàng tử của Huyết Nhạn Tộc, thất hoàng tử của Đại Bằng Tộc, cửu hoàng tử của Thần Bằng Tộc. 

 Bọn họ cũng như Kim Ô và Côn Bằng, thái tử bị giết nên ưu tú như họ đã được chọn làm thái tử để kéo dài truyền thừa. 

 Nói vậy, đám người kia đúng là nên cảm ơn Diệp Thành. 

 Nếu không phải hồi đó Diệp Thành giết chết thái tử trong tộc thì họ đã chẳng thể từ hoàng tử trở thành thái tử. 

 "Thế mà lại không trở về tổ địa với gia tộc mà chạy ra ngoài rèn luyện như đám Quỳ Ngưu và Tiểu Viên Hoàng ư?", khuôn mặt già nua của Diệp Thành đã hết sức khó coi. 

 "Diệp Thành, lâu rồi không gặp!", các thái tử ngừng lại, liếc nhìn Tiên Vương Hạc bị đóng đinh trên vách núi rồi mới thích thú nhìn dưới chân núi Ngũ Chỉ sơn. 

 Diệp Thành không nói gì, con ngươi đỏ tươi đục ngầu nhìn chằm chằm vào họ. Tuy hắn muốn trả lời thì bên ngoài cũng không nghe thấy được. 

 "Lại nói, chúng ta còn phải cảm ơn ngươi mới đúng". 

 "Nếu không phải ngươi giết thái tử và hoàng huynh trong tộc bọn ta thì chúng ta đã không kế vị, đúng là ân nhân mà". 

 "Có điều nói đi cũng phải nói lại, đó dù sao cũng là anh em ruột, đã nợ máu thì trả bằng máu đi". 


 Câu đó vừa được nói ra, Diệp Thành đã ngẩng phắt đầu lên, con ngươi đục ngầu lập tức trở nên đỏ tươi như muốn nứt ra. 

 Hắn quá quen với giọng nói đó, có chết cũng không tài nào quên nổi. 

 Dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, khoảng không phương xa có một cô gái đạp không, khoác tiên y bảy màu, dị tượng đan xen, có thể nói là xinh đẹp tuyệt trần y như nữ vương bước đến. 

 Nàng ta chính là Phượng Tiên, công chúa của Phượng Hoàng Tộc.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.