Chương trước
Chương sau
"Ngươi có quan hệ gì với Lục Đạo", ông lão Đất Diệt chọt Diệp Thành, miệng cười tủm tỉm hỏi. 

 "Đó là...", Diệp Thành đang định nói là tổ tiên thì lập tức dừng lại. 

 Đây là Thiên Hư, cũng không thể nói Lục Đạo là tổ tiên của mình được. 

 Hắn còn nhớ Xích Dương Tử từng nói Lục Đạo đã quậy hết các vùng đất dữ của Huyền Hoang một lượt. Giờ nếu nói mình có quan hệ với Lục Đạo thì chưa biết chừng sẽ bị chôn sống. 

 "Ông ta là... là kẻ thù của ta!", Diệp Thành lập tức nhanh trí tự giác sửa miệng, phản ứng có thể nói khá là nhanh nhẹn. 

 "Chiếc nhẫn kia của ngươi lấy ở đâu thế?", hai ông lão kia đều nhìn chằm chằm vào Huyền Thương Ngọc Giới trên ngón tay Diệp Thành. 

 "Lục Đạo cho ta, ông ta nói nếu muốn khiêu chiến thì cứ gọi một tiếng với nhẫn, ông ta sẽ đến". 

 "Thần kỳ như vậy?" 

 "Ta cũng chưa thử, hay là để ta thử?" 

 "Đừng!", hai ông lão vội vàng túm lấy Diệp Thành. 

 Hắn mà gọi một cái, nếu Lục Đạo đến thật thì chưa biết chừng sẽ xốc bay Thiên Hư. 

 Nhớ tới chuyện khi xưa, hai ông lão Trời Tru Đất Diệt bỗng cảm thấy mặt đau, bị đánh đến nỗi sinh ra bóng ma tâm lý. 

 "Nếu hai vị tiền bối không có chuyện gì nữa thì vãn bối đi trước", Diệp Thành nói xong định xoay người rời đi. 

 "Còn chưa hỏi xong mà muốn đi à?", Đất Diệt gọi lại Diệp Thành: "Nói, căn nguyên Thánh Thể đâu ra thế?" 

 "Trong Hố Thần ở Đại Sở", lần này Diệp Thành cũng không giấu giếm. 

 "Ngươi đến từ Đại Sở", một câu của Diệp Thành khiến cho Trời Tru Đất Diệt không khỏi kinh ngạc ra tiếng. 

 "Xem ra hai vị lão tiền bối cũng biết Đại Sở", Diệp Thành thở phào, cuối cùng tìm được hy vọng sống sót để đi ra ngoài. Nếu biết Đại Sở thì dễ làm rồi. 

 "Ngươi là Hoàng Giả của Đại Sở?" 

 "Ta là Thập Hoàng của Đại Sở". 

 "Kiếm Phi Đạo từng nói Đại Sở đã xảy ra tai nạn khủng khiếp, ngươi có biết không?", Trời Tru Đất Diệt hỏi. 

 "Đó là ta nói cho Kiếm Thần tiền bối biết", Diệp Thành nói xong bèn tế ra một lớp màng nước. 

 Bên trong xuất hiện cảnh tượng Thiên Ma xâm lấn, Đại Sở đấu tranh, bức nào bức này đều máu chảy đầm đìa. 

 Thấy hình trong lớp màng nước, dù là hai vị Chuẩn Đế như Trời Tru Đất Diệt cũng thay đổi sắc mặt. 

 Kia là một mảnh núi sông tươi tốt bị bóng tối cắn nuốt, đập vào mắt toàn là máu, y như một cái lò luyện ngục. 

 90 triệu anh linh của Đại Sở đều đang chiến đấu, tất cả các tu sĩ của Thiên Huyền Môn liều mạng chết trận sa trường, từng bóng người ngã xuống trong vũng máu. Vô số sinh mệnh chết trên tường thành, vì Chư Thiên Vạn Vực mà dùng máu xương cả người dựng nên một bức tường máu, chiến đấu đến gần như chết sạch. 

 Trời Tru Đất Diệt im lặng, mặt mày đầy đau thương. 

 Vùng đất dữ cũng nằm trong Chư Thiên Vạn Vực, bản thân cũng biết Chư Thiên Môn. 

 Bọn họ không ngờ những năm tháng khi xưa Đại Sở đã vì chống lại Thiên Ma mà chiến đấu thảm thiết như vậy. 

 Hai người cũng không khỏi giật mình, kinh ngạc vì Diệp Thành đã từng giết chết một vị Đại Đế. Thành tích ấy quả thật nghịch thiên. 

 "Đại Sở đã biến mất, đám Kiếm Thần tiền bối đã đi tìm. Giờ thì họ đang trên đường trở về", Diệp Thành nói. 

 "Chẳng trách!", Trời Tru Đất Diệt lẩm bẩm: "Chẳng trách lúc trước Kiếm Phi Đạo đã đến Thiên Hư mời Thiên Vương, chắc hẳn là vì chuyện đó". 

 "Đại Sở đã cống hiến vô cùng to lớn cho Chư Thiên Vạn Vực, vãn bối không cầu có đền đáp gì, chỉ mong hai vị tiền bối tha cho ta một mạng", Diệp Thành chắp tay kính cẩn nói. 

 "Nói gì vậy, bọn ta cũng có muốn giết ngươi đâu!" 

 "Thiên Vương từng dặn, hễ ai xông vào Thiên Hư thì giết không tha. Có điều, người của Đại Sở lại không nằm trong số ấy. Chỉ cần đám nhóc Chư Thiên Môn không chạy lung tung thì bọn ta cũng chỉ ném ra ngoài chứ tuyệt đối không cướp lấy tính mạng của họ". 

 "Còn có đặc quyền thế sao?", Diệp Thành không khỏi kinh ngạc, nghĩ bụng: "Hèn gì ta cũng không chết trong Minh Thổ". 

 "Đừng nghĩ vùng đất dữ này đáng sợ như Địa Ngục, suy cho cùng, hai ta coi như nợ ngươi một ân tình", Trời Tru Đất Diệt khoanh tay cười hiền lành. 

 "Đã là ân tình, vậy hai vị tiền bối có thể theo vãn bối ra ngoài một chuyến giết chết tên khốn Trí Dương kia không?" 

 "Thiên Vương có dặn, ngoài ông ta ra thì không ai có thể ra khỏi Thiên Hư, ai vi phạm, chết!", Trời Tru Đất Diệt nhún vai nói: "Đây là quy định rồi, không thể làm trái được". 

 "Vậy để Thiên Vương nhà các ông theo ta đi ra ngoài cũng được!" 

 "Giờ phút này, Thiên Vương không có ở Thiên Hư mà đang ở Đại Sở". 


 "Hai người cũng là Chuẩn Đế mà còn sợ cấm chế kia?" 

 "Sợ chứ, ngay cả Kiếm Phi Đạo đến cũng bị giết thôi. Chuyện này, 130 Đại Đế của Huyền Hoang đều biết. Khi còn chưa là Đại Đế, ai mà chưa từng tới Thiên Hư của bọn ta, cả đám đều bị Thiên Vương đánh không ngóc đầu dậy nổi". 

 "Hai người đang lừa ta đúng không!", Diệp Thành không khỏi đứng lên, liếc hai ông lão: "Một trăm ba mươi Đại Đế của Huyền Hoang? Thiên Vương nhà các người có thân phận gì vậy?" 

 "Vậy nói cho ngươi biết, khi Bàn Cổ Đại Đế còn là đứa trẻ thì Thiên Vương nhà ta từng búng hai viên bi dưới háng của ông ta đó".

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.