“Ực…!”, Diệp Thành khó khăn đánh ực một cái.
Bàn Cổ Đại Đế - vị Đại Đế đầu tiên trong một trăm ba mươi Đế của Huyền Hoang thế mà lại bị Thiên Hư Thiên Vương búng chim?
Diệp Thành cảm thấy hoa mắt váng đầu, có lẽ đây là câu nói gây sốc nhất mà hắn từng nghe từ khi xuất đạo đến nay.
Vai vế của Thiên Hư Thiên Vương khá cao khiến điểm giới hạn khiếp sợ của hắn thay đổi, đó mới là cấp Thần Thoại thật sự.
Hắn không bất ngờ tại sao Thiên Vương có thể sống lâu như thế.
Chư Thiên Vạn Vực có một loại phong ấn, chỉ cần không phải là Đại Đế đều có thể tự phong ấn rất lâu.
“Thảo nào Đông Hoa Nữ Đế cũng không thể làm gì Thiên Hư, lần này xem ra những gì Xích Dương Tử nói đều là thật”, Diệp Thành lẩm bẩm, thậm chí có hơi kiêng dè Thiên Hư Thiên Vương.
“Dù sao chúng ta không thể ra ngoài được”, hai người Trời Tru, Đất Diệt xua tay: “Ơn tình này của ngươi khó trả đấy”.
“Thiên Hư có Cực Đạo Đế Binh, có thể cho ta mượn dùng không?”, Diệp Thành bật cười, ánh mắt đầy khao khát.
“Không có Đế Binh nhưng Thánh Cốt của Thần Chiến có thể cho ngươi mượn dùng”, Trời Tru nói.
Nghe thế, hai mắt Diệp Thành sáng rực, Xích Dương Tử từng nói Thánh Cốt của Thần Chiến được treo… ở Thiên Hư.
Đại Thành Thánh Thể mở ra một thời đại mới, mặc dù đã qua đời từ rất lâu rồi nhưng nhất định vẫn còn tồn tại uy thế bá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655255/chuong-2349.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.