Đây là một dãy núi bị bao phủ bởi sự u ám.
Dưới dãy núi là một cục đá khổng lồ, bên trên nằm một người có vẻ ngoài vô cùng già nua đã không còn hơi thở.
Diệp Thành! Đây là Diệp Thành nhưng không biết sao lại ở đây.
Bên cạnh tảng đá có hai ông lão đứng hai bên trái phải.
Một người áo trắng một người áo đen, người thì mập người thì gầy và đều khoanh tay đi vòng quanh Diệp Thành.
"Ta nói này lão Địa, ngươi kéo một người chết về là ý gì?", ông lão mập mặc áo trắng liếc ông lão ốm mặc áo đen nói: "Ngươi rảnh quá hay gì!"
"Không thấy hắn rất giống một người à?", ông lão gầy áo đen vuốt râu, giọng đầy thâm ý nói.
"Giống một người?", ông lão mập áo trắng xoa cằm, lại xoay quanh Diệp Thành một vòng.
Ông ta ngắm nghía rồi xắn tay áo lên lấy ra một cái dao cạo râu cạo râu Diệp Thành đi.
Không có râu che, Diệp Thành dần lộ ra gương mặt.
"Hử?", ông lão béo áo trắng không khỏi kinh ngạc.
"Giống Lục Đạo ghê, cũng đeo chiếc nhẫn y chang", ông lão gầy áo đen nói còn ngó chiếc nhẫn Huyền Thương Ngọc Giới trên ngón tay Diệp Thành.
"Cũng khá giống Tiên Võ Đế Tôn", ông lão mập vê râu nói: "Hèn gì ngươi vớt lên".
"Sao đây, có thể cứu không, để hỏi thử xem".
"Bớt đi, hắn đã chết", ông lão mập khoanh tay nói: "Ngọn lửa nguyên thần cũng tắt rồi".
"Chậc, lại tốn một cái quan tài!", ông lão áo đen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655253/chuong-2347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.