Chương trước
Chương sau
Tịch Diệt Thần Thể cũng để lại một câu tràn ngập lạnh lẽo và giá rét, hễ ai nghe thấy đều cảm thấy lạnh sống lưng. 

 Bị Tịch Diệt Thần Thể nhằm vào thì e rằng một giây thôi cũng khó mà yên tâm! Sơ suất một cái là đầu mình hai nơi, Phi Lôi Thần Quyết là ác một của một thế hệ. 

 Biết đây là thư khiêu chiến, nhưng Diệp Thành cũng không từ chối. 

 Hắn có thể né được sát chiêu của Phi Lôi Thần Quyết, lại không thể đuổi kiếp tốc độ của nó. Hắn còn chưa có được năng lực ấy. 

 Sau Tịch Diệt Thần Thể, Huyết Thương Tử, thần tử Táng Thiên và Thiên Tàn cũng lần lượt bỏ chạy, còn chạy cực kỳ nhanh. 

 Nhưng bất cứ kẻ nào thì trước khi đi đều để lại một câu lạnh lẽo như băng: "Diệp Thành, một ngày nào đó ta chắc chắn sẽ giết chết ngươi". 

 "Ta chờ!", Diệp Thành nhàn nhạt nói, cũng không ngăn cản bọn họ. Sức chiến đấu của ba người kia cũng không tệ, bản lĩnh chạy trốn còn lợi hại. Dù có đuổi theo cũng khó mà giết được họ. 

 Hắn nói xong bèn nhấc chân lướt qua hư không, giơ kiếm chém chết thái tử một tộc rồi đi ngang qua thần tử Thần tộc và Ma tộc, đuổi theo thần tử Phượng Hoàng và Phượng Tiên. 

 Sát khí của hai người kia đối với hắn thật sự không giấu nổi, tuy đó là con cháu của Phượng Hoàng, nhưng Diệp Thành vẫn không chút nương tay. 

 Mắt thấy Diệp Thành đuổi theo, thần tử Phượng Hoàng và Phượng Tiên lập tức hoảng sợ, vội vàng thôi thúc trận bàn tính bỏ chạy. 

 "Nằm lại đi!", Diệp Thành cuốn theo sát khí ngập trời xông tới, một kiếm khuấy đảo không gian chặn trận bàn lại. 

 Phụt! Phụt! 

 Máu tươi vảy ra, thần tử Phượng Hoàng và Phượng Tiên đều tắm máu. 

 Giết! 

 Thần tử Phượng Hoàng gầm lên, tóc tai bù xù, máu chảy đầm đìa trông vô cùng đáng sợ, đôi con ngươi đỏ bừng như máu. 

 Hắn ta huyết tế thọ nguyên đánh ra một kích cái thế. 

 Diệp Thành không né không tránh, trực tiếp dùng cơ thể đón đỡ. Sau đó, hắn trở tay vung kiếm chém nát cơ thể hắn ta. 

 Thần tử Phượng Hoàng chỉ còn nguyên thần thì sao có thể là đối thủ của Diệp Thành, chạy chưa được trăm trượng đã bị đè lại. 

 "Nợ máu trả bằng máu!", Diệp Thành đứng giữa không trung nói với giọng lạnh băng đầy uy nghiêm, sát khí rợp trời tàn phá bừa bãi. 

 "Không... không, không...", con ngươi thần tử Phượng Hoàng lồi lên tràn ngập sợ hãi, còn chưa bị giết đã thấy mình rơi xuống địa ngục. Kia thật sự là mùi vị của cái chết. 

 Trong khoảnh khắc sống còn cuối cùng, hắn ta thật sự hối hận vì đã chọc phải tên sát tinh là Diệp Thành, rước lấy kết cục thân chết đạo tiêu. Tất cả đều là báo ứng. 

 Vốn dĩ, hắn ta và Diệp Thành cũng không thù không oán, mọi thứ đều do sự kiêu ngạo tự đại của hắn ta và Phượng Tiên mới cắt đứt đường sống của bản thân. 

 Kiếm Chuẩn Đế bổ xuống, nguyên thần của thần tử Phượng Hoàng lập tức biến mất, cát bụi về với cát bụi, trở thành một hạt cát trong dòng lịch sử. 

 Mọi nơi thổn thức không thôi, lại chết một vị thần tử. Song, trên đường xuống suối vàng của hắn ta cũng không cô đơn, còn có rất nhiều làm bạn với mình. 

 Diệp Thành cũng không có thương hại, nhìn chằm chằm Phượng Tiên, xách theo Chuẩn Đế Binh xông về phía cô ta đòi lại món nợ máu. 

 "Ngươi... Ngươi không thể giết ta, ta là con cháu của Phượng Hoàng", đôi mắt Phượng Tiên tràn ngập hoảng sợ, nghiêng ngả lảo đảo lùi về phía sau. 

 "Ta và ngươi vốn không oán không thù, là do ngươi khinh người quá đáng", Diệp Thành lạnh lùng nói, giơ kiếm bổ nát pháp khí của Phượng Tiên. 

 "Nể mặt Phượng Hoàng tiền bối, vốn định bỏ qua cho ngươi, vậy mà ngươi vẫn không biết điều, năm lần bảy lượt hại ta", Diệp Thành lại vung kiếm lên bổ nát cơ thể Phượng Tiên chỉ còn lại nguyên thần đang liều mạng bỏ chạy. 

 "Lão tổ, cứu ta!", Phượng Tiên điên cuồng hét lên, muốn tìm Phượng Hoàng cứu mình. 

 Song ,đây là Tây Mạc, Phượng Hoàng lại ở Đông Hoang xa xôi, còn đang tự phong ấn. Dù muốn cứu cô ta cũng ngoài tầm tay, huống chi bà ta còn không nghe thấy được. 

 "Đền mạng đi!", Diệp Thành đuổi theo, giơ kiếm Chuẩn Đế không ngừng ngân vang lên rồi bổ xuống, chỉ có chết chứ chẳng thoát nổi. 

 "Khuyên ngươi có lòng khoan dung bỏ qua cho nàng!", trong thoáng chốc ấy, một giọng nói già cả chợt vang lên, một luồng tiên mang bắn tới từ xa, trông thì như bình thường lại tràn ngập khí tức hủy diệt. 

 Tiên mang cực kỳ nhanh, thoáng chốc đã tới đỡ lấy một kích của Chuẩn Đế Binh. Dù là Diệp Thành cũng bị đánh bay ra ngoài. 

 Vòm trời rền vang, Diệp Thành bay ngược ra sau đè sập cả một mảnh không gian, cơ thể nứt toạc. Đợi đến khi dừng lại, hắn phun ra một ngụm máu tươi, mặt mày cũng trắng bệch. 

 "Đại Thánh đỉnh!", hai mắt Diệp Thành đỏ bừng. 

 "Trí Dương Đạo Nhân?", có lão già kinh ngạc thốt lên, nhìn ra xa thì thấy có một ông lão chậm rãi đi đến. Tuy bước chân rất chậm, lại như có thể vượt qua con sông thời gian. 

 "Khí thế mạnh như vậy chắc là đã Chuẩn Đế rồi nhỉ?" 

 "Chưa đâu, vẫn còn cách Chuẩn Đế một chút". 

 "Tiền bối cứu ta, cứu ta với", Phượng Tiên như nắm lấy được cọng rơm cứu mạng, đốt cháy sức mạnh nguyên thần chạy tới bên cạnh Trí Dương Đạo Nhân xong mới yên tâm. 

 "Có lão phu ở đây, đảm bảo ngươi sẽ không có chuyện gì", Trí Dương Đạo Nhân nhàn nhạt nói, ngạo thị quần hùng, rũ mắt nhìn mọi người. 

 Diệp Thành lui ra sau, cầm Chuẩn Đế binh chầm chậm lùi lại, hai mắt lại nhìn chằm chằm vào Trí Dương Đạo Nhân. 


 Còn Trung Hoàng và Tây Tôn thì vẫn đứng giữa không trung. 

 Hai người họ mới thật sự là người đứng xem chiến, từ đầu đến cuối vẫn không tham gia nên cũng chẳng sợ bị người ta đến trả thù. 

 Còn có rất nhiều thần tử thái tử đang bỏ chạy đều có ân oán với Diệp Thành, ai cũng chật vật, máu me be bét. 

 Giờ có Trí Dương Đạo Nhân chống lưng, họ cũng gan dạ lên, không sợ Thánh Thể nữa nên cũng chẳng cần trốn tiếp.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.