Chương trước
Chương sau
Một kiếm của Diệp Thành rất bá đạo khiến đám thần tử nhìn mà hoảng sợ. 

 Bọn họ có lý do để tin tưởng rằng Phần Tịch lão tổ đã chết, còn bị Diệp Thành giết chết trong di tích viễn cổ. 

 Thánh Thể là vô địch trong cùng cấp, dưới cảnh tu vi bị áp chế trong di tích viễn cổ thì đấu tay đôi sẽ chẳng ai là đối thủ của hắn. Ngay cả Phần Tịch lão tổ có tu vi bị hạ xuống Chuẩn Thánh cũng vậy. 

 Phần Tịch vừa xuất hiện, bất kể là trong hay ngoài Linh Sơn đều nhấc lên một cơn sóng lớn, Diệp Thành giết Chuẩn Đế. 

 Điều này quả thật khiến ta kinh ngạc, kia là một nhân vật đỉnh cấp đó. 

 Không biết nếu để họ biết Diệp Thành từng giết một vị Đại Đế thì có thể trực tiếp bị dọa khóc không nữa. 

 Diệp Thành thể hiện sức mạnh, cầm Phần Tịch trong tay tùy ý múa may. 

 Đám thần tử, thái tử lại thảm, ai nấy đều bị đánh nhuộm đỏ bầu trời. 

 Sức chiến đấu của bản thân Thánh Thể đã bá đạo vô song, giờ lại có thêm Đế binh thì như hổ thêm cánh rồi, ai dám tranh nữa chứ. 

 Cảnh tượng có hơi máu me, mấy chục thần tử thái tử bị một mình đánh cho không ngóc đầu lên nổi, ai cũng chật vật. 

 Có người cẩn thận đếm thì thần tử bị hắn giết nãy giờ tổng cộng hơn 20 người, đến chết cũng chết hết sức uất ức. 

 Vô số thần tử đều lùi lại, mạnh như Thiên Tàn, Huyết Thương Tử hay thần tử Táng Thiên cũng không khỏi tạm tránh mũi nhọn. 

 Đó là Chuẩn Đế binh, sức mạnh khủng bố kia cũng không phải nói chơi. 

 Song, vẫn cứ có người không tin. Kia chính là thần tử Tiên tộc, một chưởng đẩy lùi Quỳ Ngưu, cuốn theo tiên hải rợp trời xông tới muốn giết chết Diệp Thành đang cầm Chuẩn Đế binh trong tay. 

 "Đang định tìm ngươi tính sổ đây!", Diệp Thành hừ lạnh, một bước giẫm nát hư không, chém ra một dải ngân hà bàng bạc. 

 "Vậy đến đây đi", thần tử Tiên tộc nổi cơn tam bành, thi triển đại thần thông ngưng tụ một tấm khiên lấp lánh. 

 Ầm! 

 Phần Tịch trực tiếp chém thẳng lên tấm khiên, tiếng kim loại va chạm chói tai vang lên bắn ra từng tia lửa. 

 Tuy tấm khiên kia cực kỳ mạnh và chắc chắn, nhưng một kiếm của Diệp Thành lại càng khủng bố, trực tiếp bổ nát nó. Thần tử Tiên tộc cũng bịch bịch lùi về phía sau. 

 "Trấn áp cho bổn vương!", sau khi dừng lại, thần tử Tiên tộc hai mắt đỏ lừ tràn ngập dữ tợn, trong cơ thể liên tục bắn ra ba luồng tiên quang. 

 Nhìn từ xa, mỗi luồng đều cuốn theo một kiện pháp khí lần lượt là một cái lò đồng, một cái kính thần và một con dấu cổ, mà chúng đều là Đại Thánh binh. 

 Tinh nguyên pháp lực cuồn cuộn đưa vào, ba kiện Đại Thánh binh sống lại thần uy đồng loạt đập về phía Diệp Thành. 

 "Chưa chắc đâu!", Diệp Thành lạnh giọng quát, ngang trời xông đến, một kiếm đánh bay lò đồng, kiếm thứ hai chém bay kính thần, kiếm thứ ba bá đạo vô song nghiền nát con dấu cổ. 

 Ba chiêu đánh bay ba Đại Thánh binh, thần tử Tiên tộc lại bị thương, cơ thể trực tiếp nứt toạc, máu bắn tung tóe. 

 Con ngươi Diệp Thành lạnh như băng, sát khí ngùn ngụt. Hắn lại vung kiếm lên, thần tử Tiên tộc bị đánh bay ra hơn tám trăm trượng. 

 Mọi người hoảng sợ, đám thần tử lại lùi ra sau, có người còn lấy trận bàn ra bỏ chạy, Chuẩn Đế binh khủng bố quá rồi. 

 "Đi đâu!", Diệp Thành bước lên trước vung kiếm bổ xuống, từ cơ thể đến nguyên thần một thần tử đều bị xóa sổ. 

 Hư không lập tức loạn bòng bong, cả vùng trời đều là một đám vắt chân lên cổ chạy. 

 Diệp Thành thần uy rợp trời xách theo Chuẩn Đế binh đuổi giết giết khắp nơi, cứ đến chỗ nào là lại có máu tươi bắn ra. 

 Đây là một cảnh tượng cực kỳ khủng bố, hơn trăm thiên kiêu, vô số thần tử thái của những môn phái lớn lại chẳng có ai dám quay người lại đánh nhau, ai cũng bỏ chạy bạt mạng. 

 Dù là Tịch Diệt Thần Thể cũng không khỏi tạm thời né tránh, Diệp Thành cầm Chuẩn Đế binh trong tay quả thật quá mạnh. 

 Thần tử khắp nơi bị một người đuổi giết trông chật vật không tả nổi. 

 Máu tươi vẩy khắp mặt đất nhuộm đỏ bầu trời, Thánh Thể quá bá đạo, vô địch trong cùng giai, một mình đấu với một đám, quả thật vô cùng khí phách. Hắn đã là nhân vật chính của thời đại này. 

 "Bá ghê!", Quỳ Ngưu không nhịn được cười to. 

 "Sự trỗi dậy của Thánh Thể đã thành số mệnh trong cõi u minh rồi", Trung Hoàng, Tây Tôn, Nam Đế, Bắc Thánh than thở một tiếng, mạnh như họ cũng thấy áp lực. 

 "Lại bị cướp đi sự nổi bật rồi!", thần tử Long tộc và Vu tộc đều ho khan, vô cùng xấu hổ. 

 "Không ngờ lại gặp hắn ở Nam Vực!", đám người thái tử Huyền Vũ cong môi cười nói: "Chưa thấy ai bá như hắn". 

 "Hôm nào ta cũng lấy thanh kiếm Chuẩn Đế của ông nội chơi thử mới được!", Tiểu Cửu Tiên không khỏi xoa cằm lẩm bẩm. 

 "Ta không bằng hắn", Tiêu Thần lắc đầu cười, hắn ta tự nhận là vô địch, dù mở Chiến Long cũng vẫn không địch lại Diệp Thành. Kia đã là thần thoại rồi. 

 Trước khi đi, hai tròng mắt đỏ như máu của hắn ta tràn ngập sát khí trông hết sức dữ tợn y như ác quỷ dưới địa ngục. 

 Một kẻ kiêu ngạo nhìn đời bằng nửa con mắt như hắn ta lại bị đánh bại, còn thua một cách triệt để hơn hồi còn ở di tích viễn cổ. Không thể cướp được tiên nhãn của Diệp Thành, còn bị thương gần chết, vô cùng nhục nhã. 

 Diệp Thành cười lạnh song cũng không đuổi theo, đã bước vào Truyền Tống Vực thì dù có Chuẩn Đế binh cũng khó mà ngăn lại được. 

 "Sự tồn tại của ngươi khiến bổn vương có nhiều niềm vui hơn", bên trong hư không còn văng vẳng vọng lại một câu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.