Chương trước
Chương sau
“Long Kiếp, về nhà được không vậy, sao đi đâu cũng có mặt ngươi thế?”, thần tử Vu tộc đen mặt nói. 

 “Ngươi còn nói nữa có tin ta đánh ngươi không!”, thần nữ Linh tộc hung hăng trừng thần tử Vu tộc một cái. 

 “Ngươi bớt dọa hắn ta đi, bà đây cũng không hiền đâu”, thần tử Cổ tộc khó chịu. 

 “Làm như ta hiền vậy”. 

 “Đánh nhau thì ta đây cũng không sợ”, thần tử Man tộc bước lên, lù lù cực kỳ chói mắt. 

 “Ngươi sang bên cạnh chơi đi”, thần tử Vu tộc chửi ầm lên. 

 “Hừ!” 

 Bên kia đánh hăng say, họ bên này cũng tràn ngập mùi thuốc súng. 

 Người xung quanh nhìn mà khóe miệng giật tăng tăng, đám thần tử thần nữ này đúng là biết chơi, tên nào cũng quái đản. 

 Diệp Thành nhìn mà cũng buồn cười, nhưng không để ý lắm, vẫn quan sát xung quanh và tìm được thần tử Hồn tộc và Si Mị tộc. Mẹ nó, tất cả đều là kẻ thù. 

 Song, điều khiến hắn kiêng kỵ vẫn là một bóng người núp trong hư không. 

 Đó là Tịch Diệt Thần Thể, hắn ta cũng tới. Đúng là tới như ma đi như quỷ, khiến người ta khó mà đề phòng cho được. 

 Trung Hoàng cũng tới, giả trang giấu đi khí tức và huyết mạch đứng trong đám đông. 

 Còn có Tây Tôn, trực tiếp lộ ra bóng người, khuôn mặt trang nghiêm, Phật quang tỏa sáng sau đầu. 

 Đằng sau Tây Tôn là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, không ai khác chính là người đẹp nhất Bắc Nhạc. 

 Đó là Bắc Thánh, vừa xuất hiện đã rước lấy vô số ánh nhìn, sắc đẹp của cô ta không thua kém Dao Trì chút nào. 

 Tiếng thổn thức không ngừng vang lên, khi ở di tích viễn cổ ai cũng cho rằng Bắc Thánh là con trai. Nếu không phải Hoang Cổ Thánh Thể đánh bậy đánh bạ thì vẫn chẳng biết Bắc Thánh là nữ, còn là một cô gái hết sức xinh đẹp. 

 Diệp Thành ho khan, hơi xấu hổ, nhớ đến đêm đó trấn lột sạch Bắc Thánh là lại không được tự nhiên. 

 “Hử? Thái tử Huyền Vũ?”, Diệp Thành đang ho thì có người trong đám đông kinh ngạc la lên. 

 Diệp Thành nghe vậy bình tĩnh lại nhìn về một phía, có bốn bóng người cùng nhau bước đến. 

 Đúng là Huyền Vũ, bên cạnh còn có thái tử Bạch Hổ, Thanh Long và công chúa Chu Tước. 

 Diệp Thành kinh ngạc, đa số các tộc ở Nam Vực đã quay về đất tổ, không ngờ họ cũng chạy đến đây như đám Quỳ Ngưu. Chắc hẳn cũng là tới rèn luyện, không trải qua sóng gió thì sao có thể trưởng thành. 

 Bốn người cũng khiến xung quanh chú ý, đều là thái tử công chúa, bậc cha chú từng có Đại Đế, ai mà không phải kẻ tàn nhẫn. Đi đến đâu cũng toát ra ánh hào quang, lai lịch cũng quả thật rất phi phàm. 

 Thái tử Bạch Hổ và Huyền Vũ còn tính bình tĩnh, nhưng thái tử Thanh Long và công chúa Chu Tước lại lộ ra vẻ bực bội. 

 Thái tử Thanh Long nhìn về phía thần tử Long tộc, một bên là Thanh Long, một bên là Thương Long, bậc cha chú đều là Tổ Long Hồng Hoang. Song, lại là hai nhánh của huyết mạch, từ xưa đến giờ vẫn luôn có ân oán với nhau. 

 Diệp Thành cười khẽ, nhìn về phía thanh niên áo tím đang đạp không bước đến. 

 Kia là thái tử Kỳ Lân, cũng là Nam Đế. 

 Y cũng tới, đúng như mong muốn thăng lên Thánh Nhân và cũng không trở về đất tổ với Kỳ Lân tộc. 

 Y đến khiến cho Bắc Thánh cảm thấy vô cùng xấu hổ. 

 Hồi còn ở di tích viễn cổ, vì tên khốn Diệp Thành mà Nam Đế hiếm khi bị đánh. 

 “Xong chuyện rồi hai ta lại tâm sự”, Nam Đế cười nhìn Bắc Thánh. 

 “Tâm sự gì mà tâm sự, không rảnh”, Bắc Thánh trực tiếp bật lại, vừa thấy đã biết nóng tính. 

 “Ta rảnh, hai ta tâm sự nhé”, Tiểu Cửu Tiên chớp chớp đôi mắt to tròn, cười hì hì nói. 

 “Con nhóc nhà cô, còn chưa tìm cô tính sổ đâu”, Nam Đế liếc Tiểu Cửu Tiên, trong bữa tiệc Côn Luân ở Trung Châu bị Đế Cửu Tiên đuổi theo cả đường quả thật là vô cùng mất mặt. 

 Đành thế thôi, hồi đó y chỉ là Chuẩn Thánh còn Đế Cửu Tiên lại là Thánh Nhân, đánh không lại nên chỉ có thể chạy. 

 Giờ, ai cũng là Thánh Nhân nên đương nhiên phải trả thù rồi. 

 Hừ, Tiểu Cửu Tiên không phục, so đánh nhau thì cô chưa rén bao giờ, ai sợ ai! 

 Diệp Thành vẫn nhìn ngó xung quanh, Tây Tôn, Nam Đế, Bắc Thánh và Trung Hoang đều đến, riêng lại không thấy con mọt sách Đông Thần Dao Trì đâu. Ừm, cô cũng là chuyển thế của Cơ Tuyết Băng. 

 “Hay là lại tìm nơi nào ngồi đọc sách rồi!”, Diệp Thành xoa cằm, trong thần hải lại xuất hiện cảnh nóng bỏng trong Thương Lan Giới: “Chưa biết chừng đang ở nhà mài dao chuẩn bị chém mình ấy chứ”. 

 Không biết, nếu để hắn biết giờ Cơ Tuyết băng đang ở trong Vong Xuyên thì sẽ có vẻ mặt gì. 

 Xung quanh vẫn không ngừng có người chạy đến, không thiếu yêu nghiệt nổi tiếng hơn cả Chiến Thể và thần tử Yêu tộc. 

 “Tây Tôn, Nam Đế, Bắc Thánh, Trung Hoàng, thần tử thần nữ của chín tộc viễn cổ, thần tử Phượng Hoàng, Tịch Diệt Thần Thể, thái tử công chúa của hoàng tộc Nam Vực, Đế Cửu Tiên, Chiến Thể, thần tử hồn tộc, Si Mị tộc...”, có người thổn thức chậc lưỡi, không ngờ lại có nhiều yêu nghiệt đến như vậy. 

 “Sao không thấy Đông Thần Dao Trì!” 


 'Thời đại này là của bọn họ”. 

 “Lão phu như thấy được cảnh tượng tranh giành thảm thiết trên con đường đến Đế”, đám người già nhìn một đám thiên chi kiêu nữ mà buồn bã: “Chắc chắn sẽ là một con đường đẫm máu”. 

 “Đúng là đi đến đâu ồn ào đến đó”, Diệp Thành khẽ than, người tiên nhãn nên hắn càng có thể nhìn rõ. 

 Ngoài bên ngoài, trong tối còn có rất nhiều kẻ khủng bố có huyết mạch và căn nguyên cực kỳ mạnh mẽ. Chẳng qua họ không xuất hiện thôi, ai cũng có được truyền thừa bất hủ, vô cùng mạnh.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.