Chương trước
Chương sau
Linh Sơn Tây Mạc trang nghiêm cát lợi. 

 Nó như một pho tượng Phật ngồi khoanh chân, ánh sáng thần thánh chói lóa, phật quang khắp nơi, tiếng chuông ngân vang. 

 Nó là một ngọn núi thánh của Phật Môn. 

 Nghe đồn, Phật Đế từng ngồi thiền ở đây và hiểu ra Phật pháp chí cao vô thượng. 

 Bắt đầu từ lúc đó, tín đồ của Phật Môn đã coi nơi đây là thánh địa cửa Phật, ngày ngày thành kính quỳ lạy. 

 Nó mới là biểu tượng của Tây Mạc tựa như Phật Tổ của muôn đời trước lẳng lặng đứng trên mảnh đất này cầu phúc cho chúng sinh, nhận lấy niệm lực, phổ biến phật pháp. Thiền của Phật gia cũng vì thế mà phất lên. 

 Trời vừa hửng sáng, Linh Sơn đã đông nghìn nghịt chỉ vì Thích Già sẽ giảng pháp vào lúc này. 

 Những người ngưỡng mộ ở khắp mọi nơi đến là để nghe pháp và thành kính tôn thờ Đại Đế Phật Gia. 

 Bên ngoài Linh Sơn, đám đông cũng bắt đầu di chuyển. 

 Nhìn kỹ thì đang có người đánh nhau, tiếng ầm ầm chấn động cả bầu trời. 

 Một bên là thái tử Yêu tộc trông y như Yêu Vương cái thế, chân giẫm Yêu Hải, lưng dựa Man Hoang. 

 Bên kia là Lôi Đình Chiến Thể, người trông như một vị Chiến Thần rũ mắt nhìn chúng sinh. 

 Trận chiến của hai người gây ra tiếng động khá lớn, sấm sét mấy ngày liền, đinh tai nhức óc, đất trời cũng ảm đạm. 

 “Kia là Lôi Đình Chiến Thể?”, tu sĩ đến sau, con ngươi sáng lấp lánh đứng từ xa nhìn Chiến Thể. 

 “Quả là khí nuốt núi sông”. 

 “Huyền Hoang Đại Lục đúng là anh tài xuất hiện lớp lớp!” 

 “Đúng là coi thường hắn ta mà!”, ở một chỗ trên không, thần tử Thần tộc cười lạnh, ánh mắt tràn ngập vẻ tàn nhẫn. 

 “Ở trong mắt bổn vương, hắn ta chẳng là cái thá gì hết!”, thần tử Ma tộc cười khẩy, sát khí rợp trời. 

 “Hoàng huynh, Chiến Thể cũng ghê gớm ghê!”, một cô gái đứng cạnh nhỏ giọng nói. 

 Nếu lúc này Diệp Thành ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra cô gái này, đây chẳng phải là Phượng Tiên của Phượng Hoàng tộc sao? 

 Cô ta cũng tới, còn hoàng huynh trong miệng khỏi nói cũng biết đó là thần tử Phượng Hoàng tộc. 

 Thần tử Phượng Hoàng cười nhạt, cơ thể mạnh mẽ bễ nghễ thiên hạ: “Ta vươn tay là diệt được hắn ta rồi”. 

 “Đều là hạng tôm tép!”, càng ngông cuồng hơn còn là thần tử Tiên tộc, cười đầy hài hước và tàn nhẫn. Hắn ta y một Tiên Vương chinh chiến chư thiên, con ngươi thâm thúy rũ mắt nhìn bên dưới. 

 “Vẫn y như đời trước, khí thế bao phủ bát hoang”, Diệp Thành đến, mặt mày cong cong. Giờ phút này, hắn đã có thể xác định Lôi Đình Chiến Thể đang đánh nhau với thần tử Yêu tộc chính là chuyển thế của Tiêu Thần. 

 Con trai của Chiến Vương, ở quê hương hắn tuyệt đối là người mạnh nhất, có thể sánh vai với các vị vua của Đại Sở. Thiên Ma xâm lấn, hắn ta đã dùng máu tươi để bảo vệ con dân và chấm dứt cuộc đời đầy huy hoàng trong thời kỳ đỉnh cao. 

 Bất kể là Đại Sở hay Huyền Hoang thì con trai Chiến Vương cũng không làm nhục tiếng tăm của thế hệ trước. 

 Diệp Thành mừng rỡ cười, Tiêu Thần quả thật khiến Đại Sở nở mày nở mặt. Huyết mạch của Chiến Thể đúng là vô cùng bá đạo, thần tàng mênh mông cuồn cuộn khiến cho huyết mạch Hoang Cổ của hắn cũng sôi trào, quả là bất phàm. 

 Tu vi của Tiêu Thần cũng rất đáng mừng, là Thánh Nhân. Tư chất kiểu này tuyệt đối nghịch thiên. 

 Lại ngó sang thần tử Yêu tộc, tên kia mặt mày dữ tợn, cũng đã lên Thánh Nhân, hoàn toàn dung hợp căn nguyên và thần tàng. Sức chiến đấu vượt xa khi còn ở di tích viễn cổ. 

 “Ngươi vẫn kém xa lắm!”, Diệp Thành cười lạnh, tràn ngập lòng tin với Tiêu Thần, hắn ta hoàn toàn có thể nghiền nát đối thủ. 

 Hắn vẫn chưa hóa giải phong ấn cho Tiêu Thần ngay mà là nhìn về phía khác. 

 Có nhiều người quen đến ghê. 

 Hắn thấy đám thần tử Thần tộc, Ma tộc trong đám đông. 

 Khi gặp lại, kẻ địch ngày xưa đã lên Thánh Nhân, sức chiến đấu cũng tăng vọt. 

 Đợi đến khi nhìn thấy thần tử Phượng Hoàng và Phượng Tiên thì trong mắt lóe lên vẻ sắc lạnh. 

 Đặc biệt là Phượng Tiên, hắn đã không nén nổi sát khí. 

 Nếu không phải cô ta thì sẽ không có đại hội Dao Trì và hai trận chiến đẫm máu ở thành cổ Đông Hoang cùng di tích viễn cổ. 

 Cũng chính vì cô ta đã đưa tin cho Kim Ô và Côn Bằng bảo hai người kia chặn giết bạn cũ của hắn ở Nam Vực, dẫn đến một kiếp nạn nguy hiểm hơn. Côn Bằng và Kim Ô điên cuồng giết chóc khiến rất nhiều người chuyển thế vì thế mà bị giết. 

 “Năm lần bảy lượt tính kế ta, hôm nay đã đến thì cũng đừng đi nữa!”, Diệp Thành hừ lạnh. 

 Diệp Thành quyết định sẽ giết Phượng Tiên. Hắn đã nể nang Phượng Hoàng rất nhiều, nương tay mấy lần. Thế nhưng, đối phương vẫn ngang ngược. Nếu vậy thì đành trả giá thôi. 

 Ngày càng có nhiều người tụ tập đến, cũng có nhiều bạn của hắn như Đế Cửu Tiên. 

 Cô như chẳng lớn lên, vẫn là cô bé. 

 Ai đứng cạnh cô đều cảm thấy mất tự nhiên, cô nhóc này chính là cực kỳ dữ dằn. 

 Thánh Nhân trẻ nhất Huyền Hoang và là người đầu tiên dám đuổi giết Nam Đế. 

 Cô vẫn chưa nhận ra những ánh mắt kỳ lạ bên cạnh, chớp chớp đôi mắt to nhìn Tiêu Thần: “Cũng anh tuấn ghê!” 

 Diệp Thành ngó Tiểu Cửu Tiên rồi lại nhìn về nơi khác thấy thần tử Long tộc, Vu tộc, Man tộc, thần nữ Cổ tộc và Linh tộc cũng chạy tới. 

 Năm người chính là một nhóm, ai trong Huyền Hoang cũng biết. 




 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.