Chương trước
Chương sau
"Hôm nay ta chắc chắn sẽ giết ngươi!", trong tiếng người ồn ào, thần tử Yêu tộc vung kiếm tấn công. 

 "Vậy không chết không ngừng", Tiêu Thần hừ lạnh: "Món nợ máu ở Lê Xuyên thì hãy dùng máu trả đi". 

 Đơn giản nói một câu, trận chiến lại nổ ra, đánh thẳng lên trời. 

 Anh tài đối đầu với yêu nghiệt, đây là trận chiến đỉnh cấp nhất. 

 Thái tử Yêu tộc cực kỳ mạnh mẽ, liên tiếp sử dụng bí thuật đánh cho trời sụp đất nứt. 

 Tiêu Thần còn mạnh hơn, khí thế nuốt núi sông, thế tới rào rạt. 

 Sóng xung kích của trận chiến quá lớn khiến những tu sĩ vây xem xung quanh đành lùi ra sau sợ bị lan đến. 

 "Lê Xuyên mà Chiến Thể nhắc đến là nơi nào?", có người khó hiểu hỏi. 

 "Lê Xuyên là quê hương của Chiến Thể", có người biết lên tiếng trả lời: "Lúc trước, tam hoàng tử Yêu tộc Đồ Kình say nắng một cô gái ở Lê Xuyên. Cô ta thề sống thề chết không theo, bị hắn ta giết chết". 

 "Lôi Đình Chiến Thể đi rèn luyện về đương nhiên nổi giận, trực tiếp giết chết tam hoàng tử Yêu tộc". 

 "Thần tử Yêu tộc ác hơn, không tìm thấy Chiến Thể bèn dẫn cao thủ đến diệt Lê Xuyên". 

 "Ra là có ân oán như vậy! Chẳng trách!", có người thổn thức nói, không khỏi thương xót cho Lê Xuyên. 

 "Hóa ra cũng gánh trên vai nợ máu thù nhà", Diệp Thành nghe được, trong con ngươi tràn ngập vẻ lạnh lẽo. 

 "Chết đi!", trên không, thần tử Yêu tộc thi triển cấm thuật, tay cầm càn khôn nhật nguyệt dung hợp vào đạo của bản thân, giơ tay đánh ra một chưởng như núi đè đánh sụp cả bầu trời. 

 Tiêu Thần không nói gì, chì dùng đòn đánh khủng bố hơn đáp trả, một quyền nghịch thiên đấm thẳng vào chưởng ấn. 

 Chưởng ấn bị phá, thần tử Yêu tộc cũng bị thương, bình bịch lùi lại, hộc máu. Hắn ta còn chưa đứng vững, Tiêu Thần đã như quỷ mị xông tới, một chưởng đập cho thần tử Yêu tộc máu me be bét. 

 Thần tử Yêu tộc gầm lên, giữa trán lóe lên yêu mang, bắn ra sát kiếm định giết chết nguyên thần của Tiêu Thần. 

 Chiến Thể cũng không phải có tiếng mà không có miếng, trực tiếp dùng cơ thể đỡ rồi giơ tay đánh cho thân thể thần tử Yêu tộc rách nát. 

 Cảnh tượng kế tiếp cực kỳ máu me khiến mọi người xung quanh không nỡ nhìn thẳng. 

 Tuy thần tử Yêu tộc mạnh đó nhưng lại khó chống lại thế tấn công của Chiến Thể. 

 Cái gọi thần thông bí pháp tựa như vật trang trí trước mặt Chiến Thể, cơ thể hắn ta lần lượt bị đánh nát, máu vẩy đầy trời trông vô cùng ghê người khiến người xem hít ngược một hơi. 

 "Lúc trước chỉ nghe nói, giờ gặp mới thấy Chiến Thể quả thật vô cùng bá đạo!", vô số tiếng tặc lưỡi vang lên, nữ tu nhìn mà hai mắt lấp lánh, Tiêu Thần chính là một vị anh tài cái thế. 

 "Thần tử Yêu tộc đã hoàn toàn dung hợp căn nguyên và thần tàng, nhưng vẫn bị Chiến Thể nắm đầu đánh". 

 "Anh tài trong Huyền Hoang xuất hiện lớp lớp, đúng là không phải nói chơi. Giờ Chiến Thể cũng đã có uy phong của Thánh Thể khi xưa rồi". 

 "Tư chất còn hơn kiếp trước rất nhiều", Diệp Thành cười đầy vui mừng, quả thật kinh ngạc với sức mạnh của Tiêu Thần. 

 "Các ngươi muốn nhìn đến khi nào?", thần tử Yêu tộc hai mắt dữ tợn, tiếng hét rung trời, bị đánh không ra hình người, không đánh lại Chiến Thể nên gọi cao thủ đến giúp cùng nhau giết chết Tiêu Thần. 

 "Đúng là ăn hại!", thần tử Phượng Hoàng cười lạnh, bước ra một bước, tay cầm Chí Tôn Phượng Hoàng Ấn. 

 Cùng lúc đó, Diệp Thành cũng xuất hiện mà còn tốc độ nhanh hơn, cơ thể như quỷ mị chặn trước mặt hắn ta, chậm rì rì nói: "Hai người họ một chọi một, ngươi cũng đừng nhúng tay vào, nhìn là được". 

 "Ngươi là ai mà dám ngăn cản ta?", thần tử Phượng Hoàng cười lạnh, Phượng Hoàng Ấn vốn đánh về phía Chiến Thể nên cũng đánh thẳng tới trước mặt Diệp Thành, sức mạnh khủng bố nghiền nát khung trời. 

 Diệp Thành không đáp, trong tay xuất hiện một thanh giáo màu đen, dùng giáo làm gậy. Một gậy trông vô cùng nhẹ nhàng lại đập nát Phượng Hoàng Ấn, ngay cả thần tử Phượng Hoàng cũng bị đẩy lùi, hét thảm một tiếng. 

 Mọi người xung quanh hoảng sợ, đặc biệt là đám thiên kiêu, hai mắt híp lại nhìn chằm chằm Diệp Thành. 

 Có thể đẩy lùi thần tử trong một kích thì có có thể chắc chắn rằng Diệp Thành cũng là một yêu nghiệt. 

 Song, với ánh mắt của họ vẫn không thể nhìn thấu Diệp Thành bất kể là tử vẻ ngoài hay huyết mạch. 

 "Lại tới một tên đáng sợ!", Tiểu Cửu Tiên cười hì hì, đôi mắt long lanh chớp chớp. 

 "Xem thường ngươi rồi", thần tử Phượng Hoàng hừ lạnh, khí tức tăng vọt, cả người tỏa ra tiên quang, có dị tượng huyền ảo vờn quanh, tiếng Phượng Hoàng hót lảnh lót, khí huyết cuồn cuộn tràn ngập bầu trời. 

 Hắn ta lại xông tới, một chưởng đánh ra một con Phượng Hoàng tắm hỏa sinh ra. 

 Diệp Thành vẫn không nói gì, lại dùng một gậy bình thường đánh nát con Phượng Hoàng vừa sinh ra trong ánh lửa. 

 Hắn chỉ phá hủy bí pháp của thần tử Phượng Hoàng chứ không tấn công, lẳng lặng đứng sừng sững giữa không trung. 

 Hắn trông y như một vị thần canh cửa đứng đó bảo vệ, muốn cản lại những kẻ địch khác của Tiêu Thần để cho hắn ta có một trận chiến công bằng. Nếu có người thứ ba tham gia vào thì phải vượt qua cửa ải là hắn. 

 Nhìn kỹ mới thấy trong ánh sáng ngọc kia có một cái bảo ấn, tiên khí trút xuống như thác, mỗi luồng đều nặng tựa ngàn cân kết hợp với sát khí khủng bố. Đó là một vũ khí hủy diệt. 

 Vẻ mặt Diệp Thành vẫn hết sức bình tĩnh, lần thứ ba vung giáo lên, trông bình thường lại vô cùng bá đạo đập nát bảo ấn kia. 

 Thần tử Phượng Hoàng nổi giận, sức chiến đấu trực tiếp tăng mạnh, cầm kiếm tiên đỏ như máu đạp không xông tới. 

 Song, hắn ta vẫn không địch lại Diệp Thành, xông lên lần nào lại bị đánh trở về lần đó.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.