Chương trước
Chương sau
Trời mới biết nhân vật đáng sợ trong Minh Thổ có chạy ra ngoài không, nếu như hắn ta ra ngoài giết người thì sẽ có rất nhiều người vạ lây, những người đi xem náo nhiệt không muốn tự tìm kích thích, chạy sớm vẫn tốt hơn. 

 Thế là, đám đông dần trở nên thưa thớt, càng lúc càng có nhiều người bỏ chạy, trong đó còn có cả người của Vạn Tộc vì sợ bị các cao thủ đẩy vào trong nộp mạng, quá đáng sợ đi. 

 Đi! Côn Bằng lão tổ cũng đã quay đầu, mấy người Chuẩn Đế cũng đã thấy ớn lạnh, với khả năng của ông ta mà không nhìn thấy gì thì đấy đúng là một nơi đáng sợ, ông ta có lý do để tin rằng Minh Thổ có quỷ linh. 

 Ông ta bỏ đi, tám Chuẩn Đế khác cũng nối đuôi theo, nếu thánh thể đã chết, lệnh truy nã của Vạn Tộc cũng xem như hoàn thành rồi, không cần phải ở lại đó nữa, cấm địa Minh Thổ quá đáng sợ. 

 Chuẩn Đế đã đi hết rồi thì còn ai dám ở lại nữa, mấy chục vạn tu sĩ giữa thiên địa rộng lớn nhanh chóng giải tán hết, hướng về thành cổ gần nhất, họ chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đây. 

 Cũng không phải tất cả mọi người đều đi hết, bọn Tiểu Viên Hoàng và Quỳ Ngưu vẫn còn ở lại, chỉ còn lại sáu người bọn họ là vẫn còn đứng ngoài Minh Thổ, khi thấy tất cả đều đi hết thì họ mới gọi Diệp Thành. 

 Diệp Thành nhanh trí bò dậy, chạy thật nhanh ra khỏi Minh Thổ, không dám ngoảnh đầu lại. 

 Sau khi ra khỏi Minh Thổ, hắn ngoảnh mặt lại nhìn nhưng ngoài mây mù giăng kín và xác hai Thánh Vương thì không nhìn thấy gì cả, gió lạnh thổi đến từng đợt, mang theo cả tiếng gào thét. 

 “Có nhìn thấy chưa?”. Diệp Thành nhìn sang Quỳ Ngưu và Tiểu Viên Hoàng: “Lúc nãy có ai ở phía sau không?” 

 “Không thấy gì cả”. Sáu người đều lắc đầu: “Chớp mắt là hai Thánh Vương đã ngã xuống rồi”. 

 “Ngươi thì sao?”. Diệp Thành hướng mắt về Viêm Long trong đỉnh: “Có thấy gì lạ không?” 

 “Không thấy”. Viêm Long gãi đầu, rõ ràng hắn cũng không biết gì. 

 “Vậy thì thật kỳ lạ”. Diệp Thành cũng gãi đầu, thông minh như hắn mà cũng không hiểu được, vốn dĩ giả thần giả quỷ, ai ngờ lại xảy ra án mạng thật, hơn nữa còn là hai mạng người. 

 “Cùng ở trong Minh Thổ, hai người họ đã chết nhưng sao đệ lại không sao?” Mấy người họ tròn mắt nhìn Diệp Thành: “Chuyện này thật kỳ lạ quá, đệ có thân thích bên trong sao?” 

 “Đừng đùa nữa”. Diệp Thành nheo hai mắt, nhìn chằm chằm vào Minh Thổ, chỗ này đúng là bất thường, hắn nghĩ không thông rốt cuộc tại sao mà hắn lại có thể sống sót. 

 “Lâu quá không gặp”. Giữa đất trời rộng lớn, Diệp Thành như nghe thấy có giọng nói ma mị, không biết từ đâu truyền đến, vừa khàn đặc vừa già nua, không chút cảm xúc, giống như âm thanh phát ra từ một con rối. 

 “Ai?”, Diệp Thành bỗng quay người, câu nói của hắn khiến mọi người đều suýt chút tè ra quần. 

 “Giật cả mình, đệ bị bệnh à?”. Mọi người tối sầm mặt, đm đang sợ nghe, đệ lại còn bất ngờ hét lên như thế, người dọa người có thể dọa chết người đấy. 

 “Các huynh không nghe thấy có người đang nói sao?”, Diệp Thành chau mày, nhìn mọi người với vẻ thăm dò. 

 “Làm gì có ai nói, đệ đừng có dọa bọn ta”. Mấy người họ bất giác tụ lại một chỗ, nhìn quanh bốn phía, trước giờ họ không sợ trời, không sợ đất, giờ sao tự dưng cũng thấy lạnh sống lưng. 

 “Sao thế?”, Diệp Thành xoa đầu, rõ ràng hắn nghe thấy có người nói chuyện mà. 

 “Không ngờ bây giờ ngươi lại thê thảm đến thế”. Giọng nói ma mị lại vang lên, hắn đột ngột quay đầu lại, nhìn vào Minh Thổ vô biên, lần này hắn nghe thấy rất rõ giọng nói từ trong đó truyền ra. 

 Hắn nheo chặt hai mắt, nhìn Minh Thổ chằm chằm nhưng lại không nhìn thấy gì lạ, chỉ có giọng nói già nua, khô khan đó, mang theo ma lực cứ văng vẳng bên tai. 

 “Đi, đi thôi, mau đi thôi, chỗ này ghê quá”. Tiểu Viên Hoàng là người đầu tiên quay đầu. 

 Bọn Quỳ Ngưu cũng bám đuôi theo, họ đi được hai bước thì không quên quay lại kéo theo Diệp Thành. 

 Diệp Thành hơi bần thần, dù bị kéo đi nhưng thỉnh thoảng vẫn ngoảnh đầu nhìn về Minh Thổ. 

 Từ rất xa, hắn thấp thoáng như nhìn thấy có một bóng người mặc một chiếc áo trắng, nhẹ nhàng nhảy múa trong Minh Thổ, trong lúc nhảy múa còn chốc chốc nhìn hắn và mỉm cười. 

 Đến khi Tiểu Viên Hoàng và Quỳ Ngưu mở cánh cửa dịch chuyển, Diệp Thành mới ngừng nhìn. 

 Minh Thổ thật sự rất kỳ lạ, chuyện hôm nay càng kỳ lạ hơn, bốn người vào trong có ba người chết, chỉ có mỗi hắn là không chết, hắn có thể nghe thấy giọng nói già nua đó nhưng bọn Tiểu Viên Hoàng lại không nghe thấy, còn cả cô gái thấp thoáng đó nữa, đó là ảo giác hay là người thật? 

 Tất cả đều là một câu đố, khiến Ma Thổ vốn nguy hiểm lại càng thêm thần bí hơn. 


 “Ta có một ước mơ, đó là ngủ hết với tất cả phụ nữ trong thiên hạ”. Võ Hùng Đại Địa chỉnh lại cổ áo, nói với vẻ rất nghiêm túc, Xuyên Sơn Giáp, Bắc Minh Ngư và Tiên Vương Hạc cũng bị cuốn theo, bốn người họ cũng tạo dáng, phong thái như thể sắp sửa thành lập nhóm. 

 “Bớt vớ vẩn giùm được không?”. Diệp Thành liếc bốn người họ, tự dưng thấy ngứa tay. 

 “Vớ vẩn gì chứ, chúng ta hãy nói chuyện đệ mượn tiền đi, bọn ta nghỉ đệ nên trả rồi đó”. 

 “Hay là chúng ta tiếp tục nói chuyện này đi?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.