Chương trước
Chương sau
Chuyện ở Nam Vực kết thúc, lại là một chuyến hành trình mới, Diệp Thành bước vào vùng đất Tây Mạc như mong muốn. 

 Lần này, bóng dáng của hắn không cô độc, bên cạnh có thêm sáu bóng người, dưới ánh chiều tà phản chiếu xuống sáu bóng xiên, kề vai sát cánh, cả dọc đường nói giỡn, kể những truyện cười thô tục cực kỳ vui vẻ. 

 Huyền Hoang Tây Mạc không hề nhỏ hơn so với Nam Vực, trời đất mênh mông, bình nguyên bao la, nhiều ngọn núi lớn, cũng có những con sông lớn ngang dọc, sông dài cuồn cuộn, chứa đầy những hạt bụi lịch sử, chứng kiến thế sự xoay vần. 

 Khác với Nam Vực là, Tây Mạc có vẻ trang nghiêm và bình yên hơn, trong linh lực tung bay, có thêm môt loại sức mạnh tín ngưỡng, giống như một chiếc áo choàng thiêng liêng, bao trùm lấy vùng đất này. 

 Tây Mạc nhiều chùa chiền, là thánh địa của đạo Phật, chúng sinh thành kính bái Phật, tập hợp sức mạnh ý niệm cuồn cuộn dâng lên Phật, trong mắt người phàm, bọn họ chính là Phật, đối tượng mà con người quỳ lạy, khẩn cầu xin sự bình an. 

 Vào buổi tối ba ngày sau, bảy người mới bước vào toà cổ thành đầu tiên từ sau khi đến Tây Mạc: Thành Từ Bi. 

 Mỗi một tòa cổ thành đều có truyền thuyết của nó, thành Từ Bi này cũng không ngoại lệ, tương truyền thời cổ đại có một tôn giả đến đây tuyên truyền đạo Phật, lại tu thành chính quả, đời sau gọi ông là Từ Bi tôn giả. 

 Tên của cổ thành này cũng được truyền lại từ thời đó, nhằm khuyên răn người đời, lấy lòng từ bi trắc ẩn làm gốc. 

 Vào thành, bảy người đã liền ngửi thấy mùi hương, hương khói ngập tràn khắp Từ Bi cổ thành, dường như bọn họ bước vào không phải một toà cổ thành, mà là một ngôi chùa, khắp nơi đều là mùi hương nhang. 

 “Mấy ngày trước Nam Vực thật náo nhiệt a!”. Tuy là hương khói tràn đầy, cũng vẫn là hồng trần thế gian, nơi có người tụ tập, liền có truyền thuyết, thành Từ Bi vào ban đêm đầy những tiếng bàn luận. 

 “Thánh Thể đi rồi, có thể không náo nhiệt sao?”. Trong quán trà quán rượu không thiếu những âm thanh thổn thức tặc lưỡi: “Chuyến đi này của hắn đã chứng thực một đạo lý, nơi nào có hắn náo nhiệt, tất sẽ náo nhiệt”. 

 “Đại hội vạn tộc bởi vì hắn quậy cho hỏng quét, rất nhiều thái tử của các chủng tộc bị giết, còn rước lấy thiên kiếp tứ đế, vì hắn, vạn tộc suýt nữa khai chiến, đều mang theo đế binh đến”. 

 “Buồn cười là thái tử Kim Ô và Côn Bằng kia, Thánh Thể đều đã đi rồi, hai người bọn họ còn nhất quyết muốn tìm kích thích, thế là bị kẻ thù quay lại giết, tự mình chết không nói, còn liên lụy người trong tộc, thương vong không nhỏ”. 

 “Đặc biệt là thái tử Côn Bằng, nghe nói là Thánh Thể trà trộn vào bắt cóc đi, cũng chính bởi vì như thế, mới chọc Côn Bằng Lão Tổ tức giận, kêu gọi vạn tộc, tạo ra lệnh vạn tộc truy nã”. 

 “Đáng tiếc Thánh Thể thế cô sức yếu!”. Tiếng thở dài liên tục không ngừng: “Nghe nói vì để bắt hắn, hơn năm nghìn chủng tộc đã tham gia, còn có chín vị Chuẩn Đế, sử dụng chín Cực Đạo Đế Binh, Thánh Thể giết ra được nhiều lần, nhưng cuối cùng cũng tránh khỏi tử kiếp, mai táng tại Minh Thổ, cũng coi như sống an yên”. 

 “Nói đến Minh Thổ, mới thật sự là quỷ dị”. Nhắc đến tên vùng cấm, nhiều người không nhịn được mà rùng mình: “Tính cả Thánh Thể thì đã chết bốn người rồi, mỗi người đều chết cực kỳ thê thảm!” 

 “Ta thấy thật kỳ quái, vì sao đi đến đâu cũng có truyền thuyết về ngươi”. Tiểu Viên Hoàng khiêng Vô Tận Thiết Côn, ném cho Diệp Thành một cái nhìn tức giận: “Có thể làm cho nhóm bọn ta cũng nổi tiếng một phen không”. 

 “Đạo hữu, ngươi có từng gặp qua cô gái này không”. Diệp Thành không đếm xỉa đến những lời nói của Tiểu Viên Hoàng, giờ phút này hắn đang cầm theo một bức họa, hỏi thăm khắp con phố. 

 Về phần người trên bức hoạ, là một cô gái, hiển nhiên đó là Sở Huyên Nhi (Sở Linh). 

 Hắn đến Huyền Hoang Tây Mạc là để tìm cô gái đi ra từ thành Vô Lệ, nếu như thật sự giống nhau như đúc với người trên bức họa, không cần phải nói, tám phần chính là một trong số các nàng. Song, hắn hỏi cả dọc đường, câu trời nhận được hầu hết là lắc đầu: “Chưa thấy bao giờ”. 

 “Vậy đạo hữu có biết thành Vô Lệ giáng lâm xuống Tây Mạc trước kia không”. Diệp Thành không từ bỏ, mỗi lần đều hỏi câu này: “Cô gái đi ra từ thành Vô Lệ, ngươi có biết nàng hiện giờ ở đâu không”. 

 “Vào một am ni cô tu hành rồi, không biết là cái nào”. Không ít người đều là trả lời như vậy. 

 “Đa tạ!”. Diệp Thành có chút tiếc nuối, rơi vào im lặng, Huyền Hoang Tây Mạc nhiều chùa chiền, lần lượt tìm từng cái một, tìm đến lúc chết cũng chưa chắc tìm hết, chỉ có thể trách Tây Mạc quá lớn. 

 “Ta đã hỏi qua rồi, Truyền Tống Trận của thành này bị hỏng, ngày mai mới có thể mở ra”. Bắc Minh Ngư và Tiên Vương Hạc đã trở lại từ phía bên: “Sắc trời đã tối rồi, nhóm chúng ta có thể nghỉ tạm tại đây một đêm”. 

 “Cũng được”. Diệp Thành tuỳ tiện trả lời một câu. 

 “Ô? Cô gái này là ai! Thật xinh đẹp”. Tiên Vương Hạc lấy bức hoạ cuộn tròn từ trong tay Diệp Thành. 

 “Còn cần phải nói, nhất định là thất đệ muội”. Quỳ Ngưu cầm lấy, cũng nhìn chảy cả nước miếng. 

 “Cho ta mượn dùng một đêm được không”. Tiểu Viên Hoàng chọc chọc Diệp Thành, cười cực kỳ dung tục. 

 Dứt lời, hắn ta liền bị bay ra ngoài, trực tiếp lên chín tầng mây, rất lâu cũng chưa xuống lại. 

 Đám Quỳ Ngưu và Võ Hùng Đại Địa đều nuốt nước miếng, nhanh chóng trả lại bức hoạ cho Diệp Thành, đừng nhìn người ta đứng hàng lão thất, người mạnh nhất chính là hắn, đừng có trêu chọc hắn. 

 Diệp Thành đi rồi, trong lúc đi còn không quên liếc mắt nhìn bầu trời một cái, nếu gã Tiểu Viên Hoàng kia rơi xuống, vẫn sẽ không chút do dự cho thêm một cước, người phụ nữ của ông đây, ngươi cũng dám muốn? 




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.