Ba Đại Thánh đã thông minh ra, lập tức cười: “Chúng ta có con rối, hãy cho con rối vào đó”.
Ba người họ nói xong thì nhanh tay lấy con rối ra, hạ lệnh cho con rối vào trong Minh Thổ.
Cảnh tượng kỳ lạ lại diễn ra, con rối vào trong thì mất liên lạc, đứng im không động đậy.
Côn Bằng lão tổ thấy vậy thì mặt tối sầm, nhìn sang ba Đại Thánh bên cạnh.
Ba Đại Thánh cười bối rối, vẫn đứng im tại chỗ: “Cứ bình tĩnh, vẫn còn cách”.
Ba người đều lấy ra xích sắt với một đầu có móc, rồi vung tới, chỉ cần có thể móc trúng Diệp Thành thì sẽ có thể kéo hắn ra ngoài, không cần phải mạo hiểm chạy vào trong.
Nhưng, mặc dù cả ba móc sắt đều đã được quang vào trong nhưng lại giống như dây xích sắt của Côn Bằng lão tổ trước đó, vào trong cấm địa Minh Thổ thì chúi xuống, không hề chạm đến được Diệp Thành.
Lại lần nữa, rồi lại lần nữa, ba Đại Thánh không bỏ cuộc, kiên trì liều mạng quăng móc sắt, ai không biết họ đang câu Diệp Thành chắc sẽ tưởng họ đang quăng lưới bắt cá.
Nhưng, mấy lần quăng câu đều thất bại, không bắt được người ra ngoài mà cả ba mệt đến bở hơi tai.
Lần này không chỉ Côn Bằng lão tổ mà cả các Chuẩn Đế khác cũng đều hướng mắt về ba Đại Thánh đó.
Ba Đại Thánh không suy nghĩ, lập tức đẩy hai tu sĩ Thánh Vương bên cạnh vào Minh Thổ, sau đó hét lớn lên: “Hai vị, đây là cơ hội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655195/chuong-2289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.