Chương trước
Chương sau
Đáp án của Diệp Thành khiến Thiên Thương Nguyệt không biết phải nói gì, vấn đề này thật sự khó trả lời vậy sao? 

 Diệp Thành cười gượng rồi lập tức tăng tốc, lúc ngang qua một vùng núi, hắn đã nhìn thấy một bóng người nhếch nhác bò ra từ trong đống đá đổ nát, nhìn kỹ lại mới biết là Tiểu Viên Hoàng. 

 Hắn ta thật sự rất thê thảm, sau khi bò ra thì liên tục lắc đầu, không biết bị ai đánh mà đến lúc này đầu óc vẫn còn choáng váng, hai mắt chỉ thấy sao. 

 Diệp Thành nhích nhẹ mày, liếc nhìn qua Tiểu Viên Hoàng rồi lại nhìn sang Thiên Thương Nguyệt ở bên cạnh. 

 Hắn thông minh nên dễ dàng đoán ra được đã có chuyện gì xảy ra, chắc Tiểu Tinh Hoàng lại nói bậy nên mới bị tát bay từ tiên sơn Khổng Tước đến đây, hơn nữa còn đè sập cả một ngọn núi lớn. 

 Rõ ràng người đánh Tiểu Viên Hoàng đến đây là Thiên Thương Nguyệt, hơn nữa không cần nghĩ cũng biết cô ta đã nghe mấy thứ Quan Âm ngồi đài sen và ông lão đẩy xe đó từ chỗ Tiểu Viên Hoàng nên mới hỏi mà không suy nghĩ gì. 

 “Ra tay cũng nặng đấy”. Diệp Thành xuýt xoa, chỗ này cách nhà Khổng Tước ít nhất cũng đến tám vạn trượng, bị tát một bạt tai mà bay xa đến thế thì hắn cũng tưởng tượng ra được lúc đó vẻ mặt tuyệt vọng lúc đó của Tiểu Viên Hoàng. 

 “Chạy nhanh thế, chờ ta với”. Tiểu Viên Hoàng bám theo, tự giác đứng bên trái của Diệp Thành, giữ khoảng cách với Thiên Thương Nguyệt, sợ lại bị lôi ra đánh nữa. 

 Diệp Thành thấy buồn cười nhưng không nói gì, lướt nhanh qua bầu trời như một tia sáng. 

 Thiên Thương Nguyệt cũng hiểu ý, giữ im lặng, chỉ có tên Tiểu Viên Hoàng đó là lẩm bẩm suốt dọc đường, trước giờ hắn ta luôn rất ngông cuồng, đây là lần đầu tiên hắn ta hèn như thế, hèn đến mức cụp cả đuôi. 

 Suốt dọc đường cả ba đều không nói gì, cứ thế băng qua núi cao, sông dài và những bầu trời rộng lớn. 

 Không biết đến lúc nào ba người họ mới đáp xuống, dừng chân trước một khu rừng hoang vu. 

 Khu rừng dài bất tận với những cây cổ thụ chọc trời mọc um tùm giống như một vùng biển màu xanh lá, chưa vào trong mà đã ngửi thấy hơi hướng vắng vẻ, cổ kính và thâm sâu, dồi dào và mạnh mẽ. 

 “Đây là rừng rậm Hồng Hoang”. Thiên Thương Nguyệt khẽ cười và nói: “Tương truyền nó đã có từ thời kỳ Hồng Hoang, không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, đại hội Vạn Tộc được tổ chức ở sâu bên trong”. 

 “Đúng là đã rất lâu đời”. Diệp Thành mỉm cười, bước vào trong, tò mò nhìn quanh bốn phía. 

 Vào bên trong rừng hoang thì không còn nhìn thấy ánh mặt trời nữa, chỉ trách chỗ này có quá nhiều cổ thụ chọc trời. 

 Cây nào cây nấy cũng xanh tốt um tùm, vươn lên đến tận mây, cao to tráng lệ, tán cây chồng lên nhau, cành cây đan vào nhau, dày khin khít, che lấp ánh mặt trời tạo nên sự tăm tối và cũng thần bí. 

 Tiếp tục đi vào bên trong, băng qua những con đường quanh co thì thấy ở tận bên trong tiên quang tỏa ra xung quanh với rất nhiều cây cổ thụ với hình thù kỳ quái, cành cây cong vẹo um tùm với đầy những dấu vết của thời gian, toát lên dáng vẻ đầy cổ kính. 

 Đây là một vùng đất có không gian cực kỳ rộng lớn, mọi người tập trung đông đúc với rất nhiều điều đặc biệt, tất cả đều là kiệt tác của thiên nhiên, trên những cành cây đan vào nhau là những chiếc bàn được đan từ dây leo, tất cả đều được bày đầy hoa quả và rượu ngon, đây chính là nơi tổ chức đại hội Vạn Tộc của Nam Vực. 

 “Tiểu Viên Hoàng giá đáo, có ai muốn dựa dẫm vào không?”. Ba người họ vừa đến thì Tiểu Viên Hoàng đã hét lớn khiến lỗ tai Diệp Thành ù cả lên, tất cả mọi người ở đó cũng bị một phen giật mình. 

 Phải nói giọng của hắn ta rất hữu dụng, rất nhiều người chạy đến, tất cả đều là nam tu, ai cũng phong độ ngời ngời, họ không phải chạy đến vì Tiểu Viên Hoàng mà chạy đến vì Thiên Thương Nguyệt, ai cũng yêu thích cái đẹp, huống hồ gì là đệ nhất mỹ nhân được Nam Vực công nhận. 

 Tiểu Viên Hoàng xấu hổ, hắn ta bị đẩy sang một bên nên mặt tối sầm, có vẻ như hắn ta chẳng được chào đón lắm, ai ở đó cũng nhìn hắn ta với ánh mắt hằn hộc, có người còn đem cả hàng nóng ra. 

 Mặc dù Diệp Thành muốn cười nhưng cũng thấy bối rối khi mình cũng bị đám đông đẩy sang một bên. 


 “Có”. Diệp Thành trả lời rất chắc chắn, hắn không ngừng đưa tay chỉ về phía xa “Con thỏ ngọc ở đối diện đó là đệ tử Thanh Vân Tông, con báo tuyết gần bên cạnh cô ta là trưởng lão nhà Tư Đồ Tây Thục, còn có con sói lửa phía trước hơi chếch một xíu nữa, đó là tiền bối nhà họ Ngưu của Bàn Long Hải Vực…” 

 “Xem ra đã đến đúng chỗ rồi”. Thiên Thương Nguyệt cười rạng rỡ, mặc dù cô ta chưa gặp qua phần lớn những người trong số đó nhưng sau khi nghe Diệp Thành nói thì cảm thấy vô cùng thân thiết, đó đều là đồng hương của cô ta. 

 “Nhớ cho kỹ tất cả, sau đại hội, nhờ cô giúp họ phải phong ấn”. Diệp Thành đưa cho Thiên Thương Nguyệt một túi chứa đồ, bên trong có rất nhiều thẻ ngọc, tất cả đều chứa tiên quan ký ức. 

 “Yên tâm, cứ giao cho ta”. Thiên Thương Nguyệt nhận lấy, truyền âm và cười: “Nam vực có nhiều yêu nghiệt, ngươi cứ từ từ, ở cấp chuẩn thánh ngươi không có đối thủ nhưng cấp thánh nhân lại có rất nhiều người mạnh hơn ngươi”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.