Đáp án của Diệp Thành khiến Thiên Thương Nguyệt không biết phải nói gì, vấn đề này thật sự khó trả lời vậy sao?
Diệp Thành cười gượng rồi lập tức tăng tốc, lúc ngang qua một vùng núi, hắn đã nhìn thấy một bóng người nhếch nhác bò ra từ trong đống đá đổ nát, nhìn kỹ lại mới biết là Tiểu Viên Hoàng.
Hắn ta thật sự rất thê thảm, sau khi bò ra thì liên tục lắc đầu, không biết bị ai đánh mà đến lúc này đầu óc vẫn còn choáng váng, hai mắt chỉ thấy sao.
Diệp Thành nhích nhẹ mày, liếc nhìn qua Tiểu Viên Hoàng rồi lại nhìn sang Thiên Thương Nguyệt ở bên cạnh.
Hắn thông minh nên dễ dàng đoán ra được đã có chuyện gì xảy ra, chắc Tiểu Tinh Hoàng lại nói bậy nên mới bị tát bay từ tiên sơn Khổng Tước đến đây, hơn nữa còn đè sập cả một ngọn núi lớn.
Rõ ràng người đánh Tiểu Viên Hoàng đến đây là Thiên Thương Nguyệt, hơn nữa không cần nghĩ cũng biết cô ta đã nghe mấy thứ Quan Âm ngồi đài sen và ông lão đẩy xe đó từ chỗ Tiểu Viên Hoàng nên mới hỏi mà không suy nghĩ gì.
“Ra tay cũng nặng đấy”. Diệp Thành xuýt xoa, chỗ này cách nhà Khổng Tước ít nhất cũng đến tám vạn trượng, bị tát một bạt tai mà bay xa đến thế thì hắn cũng tưởng tượng ra được lúc đó vẻ mặt tuyệt vọng lúc đó của Tiểu Viên Hoàng.
“Chạy nhanh thế, chờ ta với”. Tiểu Viên Hoàng bám theo, tự giác đứng bên trái của Diệp Thành, giữ khoảng cách với Thiên Thương Nguyệt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655109/chuong-2203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.