“Gì vậy chứ, ngộ đạo thôi mà cũng tẩu hỏa nhập ma sao?”, Tiểu Viên Hoàng gãi đầu.
“Chắc là bị phản phệ gì rồi”. Thiên Thương Nguyệt lẩm bẩm, dường như cảm nhận được tiên nhãn của Diệp Thành đã tự phong ấn, năm xưa lúc ở Đại Sở, cô ta đã từng thấy tiên nhãn của Diệp Thành tự phong ấn rồi.
“Làm gì có nhiều phản phệ đến thế”. Tiểu Viên Hoàng cầm cây gậy thép, gõ nhẹ lên đáy quần Diệp Thành, tiếng “ton ton” vang lên như gõ phải kim loại. “Chà, tên này cũng cứng thật đấy, chắc là rạo rực quá không chịu nổi, tìm một cô gái để hạ hỏa thì còn hay hơn cả uống thuốc”.
Tên đó không chỉ nói mà còn nhìn sang Thiên Thương Nguyệt với ánh mắt thâm sâu: “Có một tư thế gọi là Quan Âm ngồi đài sen, không biết cô có từng nghe chưa? Cô cởi sạch quần áo, để hắn làm vài phát thì đảm bảo sẽ không sao, nếu tâm trạng cô tốt cũng có thể để ta làm vài phát, ta khá thích kiểu ông già đẩy xe”.
Tiểu Viên Hoàng vừa dứt lời thì liền bay ra khỏi đỉnh Khổng Tước, không biết hắn ta bay ra bao xa, chỉ biết mãi một lúc lâu sau mới nghe thấy tiếng một ngọn núi lớn đổ sập vì bị hắn ta đè nát.
Thiên Thương Nguyệt đánh bay Tiểu Viên Hoàng mới từ từ tiến về trước, chấm nhẹ lên trán của Diệp Thành, một luồng tiên quang theo ngón tay ngọc ngà của cô ta chạy vào trong thần hải của Diệp Thành, giúp hắn trấn áp phản phệ.
Lúc này Diệp Thành mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655108/chuong-2202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.