Chương trước
Chương sau
“Hiểu rồi”. Diệp Thành mỉm cười, không cần Thiên Thương Nguyệt nói thì hắn cũng biết, những người có mặt ở đó không phải thần tử thần nữ của đại giáo thì cũng là thái tử công chúa của tộc lớn, ai cũng có huyết mạch bá đạo, có vài người mặc dù che giấu rất kĩ nhưng vẫn khiến hắn thấy căng thẳng. 

 “Người mặc áo đen, đeo mặt nạ đó thuộc nhà nào thế? Không ngờ lại có thể ngồi chung bàn với công chúa Khổng Tước”. Lúc hai người họ đang nói chuyện thì xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao, phần lớn đều đan đồn đoán về Diệp Thành “Không nhìn rõ được khuôn mặt, cũng không nhìn ra được huyết mạch, thần thần bí bí, thật ra là có lai lịch thế nào?” 

 “Nhìn gì thế?”, Tiểu Viên Hoàng nổi giận, phun miếng đào đang nhai nát trong miệng ra khắp mặt đất. 

 “Có nhìn ngươi đâu, hống hách gì chứ?”. Một nam tu là cóc tinh không kiềm được, hét lớn. 

 “Hừ, ta điên lên rồi đây!”. Tiểu Viên Hoàng nhảy lên, rút gậy ra. 

 “Sao hả, sợ ngươi chắc!”. Cóc tinh lạnh lùng hét lên, tiên quang toát ra khắp người, thần vân xuất hiện giữa trán, khí thế hùng hồn, đằng sau hắn ta còn có dị tượng cóc khổng lồ xuất hiện. 

 “Không được ngông cuồng”. Hai người họ chưa kịp đánh nhau thì đã có một giọng nói trầm thấp vang lên, vừa nghiêm nghị vừa xa xăm, rất có tính uy hiếp, Tiểu Viên Hoàng và cóc tinh lập tức dừng lại. 

 “Chuẩn Đế!”. Diệp Thành lẩm bẩm, dù là hắn thì cũng không biết được giọng nói ma mị đó xuất phát từ đâu. 

 “Đấy là Huyền Vũ Vương, lão tổ của tộc Huyền Vũ, là chuẩn đế đúng nghĩa”. Thiên Thương Nguyệt truyền âm “Đại hội Vạn Tộc được tổ chức sáu mươi năm một lần, do năm vương tộc lớn của Nam Vực thay phiên chủ trì, lần này người chủ trì đại hội Vạn Tộc là Huyền Vũ Vương của tộc Huyền Vũ”. 

 “Bốn vương tộc lớn?”, Diệp Thành liếc mắt, nhìn Thiên Thương Nguyệt với vẻ tò mò: “Bốn tộc nào?” 

 “Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, Kỳ Lân”. Thiên Thương Nguyệt mỉm cười, giải thích. 

 “Bốn thần thú, một thánh thú à?”, Diệp Thành ngồi thẳng lưng, liên tục xuýt xoa chậc lưỡi. 

 “Họ không thể đại diện cho thần thú và thánh thú”. Thiên Thương Nguyệt cười, nói: “Chỉ có Long Tổ Hồng Hoang, Bạch Hổ Hồng Hoang, Nguyên Phượng Hồng Hoang, Huyền Vũ Hồng Hoang và Kỳ Lân Hồng Hoang của thời sơ khai mới có tư cách tự xưng là thần thú và thánh thú, thời gian qua đi thì chỉ còn lại truyền thuyết và thần thoại”. 

 “Ra là vậy à”. Diệp Thành vuốt cằm, hỏi tiếp: “Vậy Long tộc trong cửu tộc viễn cổ và Thanh Long tộc của Nam Vực thì tộc là mới là Long Tổ chính thống?” 

 “Đều không phải chính thống, phân theo huyết mạch, long tộc của cửu tộc viễn cổ là tộc Thương Long”. Thiên Thương Nguyệt mỉm cười: “Thương Long và Thanh Long cũng như Chúc Long của Huyền Hoang Bắc Nhạc, xa hơn nữa là Cổ Long Thái Hư, bạo Long, Bá Vương Long, chúng đến là đời sau của Long Tổ Hồng Hoang. Từ thời Hồng Hoang đến giờ, Long tộc đã liên hôn với bên ngoài rất nhiều, cộng thêm chiến tranh loạn lạc, huyết mạch Long Tổ đã có rất nhiều phân chi, đời này qua đời khác, rất nhiều chi lụi tàn và cũng có rất nhiều chi trỗi dậy, như Thái Hư Cổ Long từng hùng bá Thái Cổ mấy trăm vạn năm hay như Huyết Long đã diệt vong từ rất lâu rồi”. 

 “Nói như vậy thì tộc Phượng Hoàng, tộc Kỳ Lân cũng giống như Long tộc, cũng có rất nhiều phân chi như Long tộc, không phải Hồng Hoang chính thống nữa ?” Diệp Thành hạ giọng nói “Trong khoảng thời gian đó đã có rất nhiều thế hệ kế thừa”. 

 “Đúng vậy, huyết mạch đời sau kém xa so với các bậc tiền bối của mình”. Thiên Thương Nguyệt mỉm cười, nói: “Huyết mạch của nhóm sinh linh đầu tiên ở thời thiên địa sơ khai mới là bá đạo”. 

 “Sinh linh càng cách xa thời này thì càng đáng sợ, câu nói đó không phải là vô căn cứ”. Diệp Thành mỉm cười, lắc đầu: “Không biết nếu thánh thể Hoang Cổ sinh ra ở thời Hồng Hoang thì có bị hành hạ chết không”. 

 “Chuyện gì mà tám nhiều thế, nào, giới thiệu với ngươi người anh em kết nghĩa của ta”. Tiểu Viên Hoàng kéo Diệp Thành đứng dậy: “Đại hội kết thúc thì chúng ta tìm chỗ kết nghĩa đi”. 

 “Cút, không rảnh!”. Diệp Thành mắng xong, đang định ngồi xuống thì bỗng cảm thấy có một luồng khí hùng hậu ập đến, khiến hắn bất giác liếc ngang, nhìn về phía người đang tiến đến. 

 Đấy là một tên mập, rất săn chắc, bản thể là một con gấu với huyết mạch dũng mãnh: Võ Hùng Đại Địa. 

 Bên cạnh hắn ta còn có ba tu sĩ không phải người, một người là Tiên Vương Hạc, một người là Xuyên Sơn Giáp, một người là Bắc Minh Ngư, huyết mạch của ai cũng dũng mãnh, cùng sánh vai với Võ Hùng Đại Địa, tất cả đều rất ngang tàn, ai không biết đó là thái tử thì còn tưởng là cường đạo nữa. 


 “Kiếm Tiên Vũ của ta!”. Tiên Vương Hạc cũng đưa tay ra “Mẹ nó, mượn rồi không trả nữa hả?” 

 “Khoan Kim Tôn của ta cũng chưa trả”. Xuyên Sơn Giáp chỉnh lại tóc “Đừng có chơi xấu”. 

 “Còn Bắc Minh Châu của ta nữa, chơi cũng đủ lâu rồi đấy”. Bắc Minh Ngư cũng lên tiếng. 

 “Thật không hổ là anh em kết nghĩa”. Diệp Thành buồn cười, nhóm này thú vị thật, hắn thật sự nghi ngờ năm người này chỉ vừa mới nhập nhóm, trông sao cũng giống chỉ đang giỡn chơi thôi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.