Chương trước
Chương sau
 “Có nghe không?”, Diệp Thành lại xé xuống một cánh tay của thần tử Đan Tôn Điện. 

 “Ngươi...” 

 “Có thả hay không?”, Diệp Thành rất dứt khoát, giật đứt luôn cánh tay còn lại của thần tử Đan Tôn. 

 “Thả!”, Đại Thánh Đan Tôn phất tay, cởi trói cho thanh niên tóc tím và lão già đầu trọc, theo yêu cầu của Diệp Thành, Hồng Trần Tuyết cũng được cởi cấm chế. 

 “Làm thế trước có phải tốt không chứ!”, Diệp Thành cười, vươn tay túm thanh niên tóc tím và lão già đầu trọc, nhét vào trong Hỗn Độn Thần Đỉnh, nhưng hoàn toàn không định thả thần tử Đan Tôn Điện ra. 

 “Người quen của ngươi đã được thả, còn không mau thả thần tử chúng ta ra”, Đại Thánh Đan Tôn Điện gầm lên. 

 “Chớ vội! Còn việc cần thương lượng mà...”, Diệp Thành vặn cổ mình một chút: “Vừa rồi hai bên mới cược mạng đấu đan, hắn thua nên phải đền mạng thôi!” 

 “Ngươi thật sự muốn đối đầu với Đan Tôn Điện chúng ta sao!”, Đại Thánh Đan Tôn Điện lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Thành. 

 “Hai vị tiền bối, chuyện này nên xét từ đầu đã...”, Diệp Thành nở nụ cười: “Ta và các ngươi vốn có thể yên ổn với nhau nhưng thần tử các ngươi lại tự biên tự diễn một vở kịch, chính hắn gài bẫy ta trước cơ mà”. 

 “Ngươi!”, hai Đại Thánh bị bật thì nghẹn lời. Diệp Thành nói đúng sự thật mà, lẽ ra hôm nay không xảy ra đủ thứ việc vớ vẩn như vậy, tất cả mọi chuyện đều do thần tử Đan Tôn Điện của họ mà ra. 

 “Thần nữ!”. Hai người hết cách, nhìn về phía Hồng Trần Tuyết nói: “Thần tử không thể xảy ra chuyện được, ngươi là người quen của Diệp Thành, mau nói giùm thần tử để đối phương bỏ qua việc này đi!” 

 “Hử, giờ mới biết ta là thần nữ sao!”, Hồng Trần Tuyết lại khá thoải mái, cầm cái gương nhỏ soi trái ngó phải một chút, thi thoảng lại chải chuốt mái tóc hơi rối. 

 “Thần nữ, chuyện giận dỗi xin hãy để sau!”, hai Đại Thánh nóng nảy: “Dù sao đây cũng là thần tử của Đan Tôn Điện ra, ngươi thấy chết không cứu thì trở về giải thích thế nào với Đan Tôn”. 

 “Cái này thì dễ thôi”, Hồng Trần Tuyết cất gương, cầm kiếm bước vào trong kết giới. 

 Thấy thế, hai Đại Thánh thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ thần nữ vẫn giữ nguyên tắc vào thời điểm quan trọng. Ít nhất cũng không trơ mắt nhìn thần tử chết, Hồng Trần Tuyết đứng ra nói hộ, thần tử sẽ không sao. 

 Nhưng điều họ không ngờ được là Hồng Trần Tuyết đi vào rồi lại chẳng nói câu nào, cầm kiếm đâm thẳng vào ngực thần tử, máu tươi tuôn xối xả. 

 Hai người sững sờ, hai mắt hoa lên, không thể tin nổi cảnh mình vừa thấy. 

 Không chỉ hai người này, kẻ có mặt ở đây có ai mà không phải Chuẩn Đế hay Chuẩn Thánh nhưng hiện tại toàn bộ đều sửng sốt. Dẫu gì đó cũng là thần tử Đan Tôn Điện của ngươi, không cứu thì thôi, thế mà còn dám thọc người ta thêm một nhát à. 

 Sốc nhất chắc là thần tử Đan Tôn, cứ tưởng Hồng Trần Tuyết sẽ cứu mình, nhưng nào ngờ thần nữ lại đâm hắn ta một cái, đâm cho hắn ta ngu người luôn. 

 Lúc này, Diệp Thành không nhịn được mà giật khóe môi, hắn cũng không ngờ được Hồng Trần Tuyết lại tàn nhẫn tới vậy. Một kiếm này chẳng chút do dự, nhìn thôi mà hắn còn run đấy, đúng là không nên chọc điên phụ nữ! 

 “Thần nữ, ngươi dám!”. Sau một giây sững người, hai Đại Thánh Đan Tôn hét lớn, là thần nữ Đan Tôn Điện, hành động của Hồng Trần Tuyết đúng là làm họ không kịp trở tay. 

 Nghe thấy hai người quát lớn, Hồng Trần Tuyết coi như không nghe thấy, chỉ lo nhìn thần tử, cười nói: “Thần tử sư huynh, một kiếm này của sư muội có làm sư huynh thoải mái không?” 

 “Con khốn, ả đê tiện!”, thần tử nổi điên rống lên. Con ngươi đỏ như máu, lóe lên tia sáng lạnh lẫn sát khí, trong đó còn hiện lên sự tàn bạo và hung ác. 




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.