Chương trước
Chương sau
A…! 

 Tiếng kêu thảm thiết của thần tử Đan Tôn vang vọng khắp không gian, Nguyên Thần bị chém vỡ, cơ thể cũng khô cằn theo. 

 Hắn ta sợ rồi, lần này sợ thật rồi, còn chưa chết mà đã có cảm giác bị kéo vào địa ngục Cửu U, dù là tức giận cũng không thể che giấu được sợ sợ hãi, vì hắn ta đã bước một chân vào Quỷ Môn Quan. 

 Mãi đến lúc này hắn ta mới hiểu tại sao lại hối hận, hối hận không nên gài bẫy với Diệp Thành, hối hận không nên chọc giận thần nữ của Đan Tôn Điện, đến nỗi gặp quả báo kết liễu đời mình. 

 Hồng Trần Tuyết không có vẻ gì là thương xót với tiếng kêu gào của hắn ta, cướp lấy chân hỏa của thần tử Đan Tôn. 

 Không thể trách bà ấy tàn nhẫn, có trách thì chỉ trách cách làm của thần tử Đan Tôn, không chỉ động đến giới hạn của Diệp Thành mà còn động đến giới hạn của bà ấy, nếu để người này sống chắc chắn sẽ là tai họa. 

 Thế nên bà ấy phải trở nên tàn ác vô tình giống Nhân Hoàng Thánh Chủ trước đây, chém giết quyết đoán, vì người dân ở quê nhà, bà ấy cũng không tiếc gánh tội giết thần tử nhà mình. 

 Không biết tiếng kêu thảm thiết đã dần biến mất vào lúc nào, đường đường là thần tử Đan Tôn mà cứ thế biến thành tro tàn bay theo gió. 

 Hắn ta chết rất bi thảm, nếu bị Diệp Thành giết cũng không sao, nhưng hắn ta lại chết ở trong tay thần nữ của nhà mình, có lẽ hắn ta không phải là thần tử tang thương nhất của Huyền Hoang, nhưng lại là thần tử chết vớ vẩn nhất. 

 “Ta có thể làm thay, tiền bối cần gì phải tự mình ra tay”, Diệp Thành thì thào truyền âm. 

 “Dù rằng giết hắn, ta cũng vẫn là thần nữ Đan Tôn Điện!”, Hồng Trần Tuyết cười đáp: “Trước khi sư tôn về, Đan Tôn Điện không dám làm gì ta, ngươi thì khác”. 

 “Đan Tôn về có phải sẽ đánh ta một chưởng không”, Diệp Thành ho khan nói. 

 “Ngươi nghĩ Đại Sở Cửu Hoàng ta ăn chay thật à”, Hồng Trần Tuyết khẽ cười, đi ra khỏi kết giới. 

 “Ngươi đúng là to gan”, bà ấy vừa bước ra, hai Đại Thành của Đan Tôn đã cấm chế bà ấy, tức giận đến mức mắt đỏ như máu: “Hắn là thần tử của Đan Tôn Điện, sao ngươi lại xuống tay với hắn?” 

 “Người đã chết rồi, hai vị trưởng lão muốn ta đền mạng sao?”, Hồng Trần Tuyết lạnh nhạt nói. 

 “Ta…”, hai Đại Thánh chỉ mấp máy môi nhưng cũng không biết nên nói gì, họ vẫn chưa to gan đến mức bảo Đan Tôn thần nữ, mặc dù thần nữ phạm tội tày trời nhưng bà ấy vẫn là thần nữ Đan Tôn Điện, ngoài Đan Tôn ra, không ai dám làm hại đến bà ấy. 

 “Ta có tội, ta nhận”, Hồng Trần Tuyết lạnh nhạt nói: “Nhưng hai vị trưởng lão cũng giống thế, chuyện đã đến mức này đều là do các ngươi quá nuông chiều thần tử, nếu gỡ bỏ cấm chế từ sớm thì sẽ không có chuyện ngày hôm nay, đây là cái giá phải trả cho việc xem thường thần nữ là ta đây”. 

 “Ngươi…”, mặt già của hai Đại Thành đỏ bừng nhưng lại không nói nên lời, thần nữ nói không sai, là do họ nuông chiều thần tử quá mức, trước giờ vẫn cứ xem thần nữ như vật trang trí, họ đã quá xem thường thần nữ nhà mình, sự tàn nhẫn và lạnh lùng của bà ấy vượt xa sức tưởng tượng. 

 “Ta sẽ chịu trách nhiệm với tội của mình”, lúc nói câu này Hồng Trần Tuyết sử dụng truyền âm: “Chắc hẳn hai vị trưởng lão đều là người thức thời, thần tử đã chết, thân là thần nữ, ta là người duy nhất thừa kế y bát của Đan Tôn, tất nhiên hai người các ngươi cũng có thể giết ta, lấy mạng sống của ta để giải thích cho Đan Tôn”. 

 “Thần nữ tha tội, là hai người bọn ta lỗ mãng”, sắc mặt hai Đại Thánh thay đổi rất nhanh, sống mấy ngàn tuổi rồi nên họ vẫn phân biệt được bên nào lợi, bên nào hại, điều mà họ phải làm không phải là hỏi tội bà ấy mà là cố gắng bảo vệ bà ấy, chỉ vì sau này Đan Tôn Điện sẽ là thiên hạ của bà ấy. 

 “Về Đan Tôn Điện!”, sau khi cấm chế được giải trừ, Hồng Thần Tuyết bước lên hư không, trước khi rời đi còn không quên nhìn thoáng qua Diệp Thành, bà ấy biết bản lĩnh đào tẩu của Diệp Thành nên không cần lo lắng. 

 Hai Đại Thánh của Đan Tôn Điện vội đi theo, hơn nữa trong lòng bọn họ đã soạn sẵn lý do thoái thác, dù thế nào cũng phải bảo vệ thần nữ, đây là một cây đại thụ, tương lai sau này họ sẽ đi theo bà ấy. 

 Nhìn bóng lưng rời đi của ba người, lúc này đằng sau vang lên tiếng tặc lưỡi và xì xầm. 

 Nhất là các tu sĩ trẻ tuổi, thầm nghĩ khi trở về nhất định phải tạo mối quan hệ tốt đẹp với thần nữ nhà mình, chưa biết chừng ngày nào đó mấy người kia sẽ đâm họ một nhát, hôm nay là một ví dụ đẫm máu. 

 Người của Đan Tôn Điện rời đi, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía kết giới, Diệp Thành chưa ra ngoài, vẫn còn ở trong kết giới, hắn lắc đầu như không có chuyện gì xảy ra. 


 “Ta nghĩ chắc không có ai đi truy nã một người chết”, Diệp Thành cong môi cười, nhấc chân lên bước ra khỏi kết giới Cửu Tiêu, bại lộ hoàn toàn trong phạm vi tuyệt sát của rất nhiều Đại Thánh. 

 “Tự mình bước ra rõ là đâm đầu vào chỗ chết”, hành động này của Diệp Thành khiến mọi người đều náo động. 

 “Cho dù không đi ra thì hắn cũng khó mà sống sót”, các tu sĩ lớn tuổi đều xì xào: “Xem ra hôm nay Cửu Tiêu Chân Nhân cũng không bảo vệ được Thánh chủ rồi, chết sớm hay chết muộn cũng đều có kết cục như nhau thôi”. 

 “Giết!”, rất nhiều Đại Thánh từ bốn phía đã lao đến, có người tung chưởng ấn, có người tung kiếm quang, có người lại là sát trận hoặc dùng pháp khí, nghiền ép trời đất khiến hư không sụp đổ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.