Chương trước
Chương sau
Diệp Thành ngước mắt lên nhìn bầu trời, ngay khi các đại thuật sát sinh sắp lao đến gần, hắn mở thiên đạo ra, chạy trốn vào hố đen không gian, tránh được sát kiếp vô hạn. 

 Thế nhưng, đòn tấn công phủ khắp bầu trời lại không tiên tán vì hắn biến mất, vẫn ép xuống từ trên cao, không gian đó vốn dĩ đã hư hỏng nghiêm trọng, vì đợt tấn công này mà sụp đổ hoàn toàn. 

 Đợi khi khói tan đi hết, khu vực đó chỉ còn lại sương máu, đã không còn thấy bóng dáng Diệp Thành nữa. 

 Thấy thế, khắp nơi đều vang lên tiếng thở dài, Hoang Cổ Thánh Thể mười vạn năm hiếm thấy, sự tồn tại vô địch, huyết mạch kề vai cùng Đế lại bị tiêu diệt như thế, quả thật là thê lương. 

 So với họ, mấy Đại Thánh đó lại cười khá dữ tợn, thần tử Phượng Hoàng càng cười không kiêng nể gì, nhìn Diệp Quân nhìn tiêu diệt, ai nấy cũng cảm thấy vui sướng. 

 “Diệp Thành”, Tiểu Cửu Tiên gọi với, giọng nói còn có sự uất ức, nước mắt rơi lã chã. 

 “Hắn còn mang theo sáu tiên nhã”, Cửu Tiêu Chân Nhân lẩm bẩm, một đám Đại Thánh không biết huyền cơ nhưng ông ta là Chuẩn Đế, sao lại không nhìn ra được chứ, ông ta biết bí mật của Diệp Thành. 

 “Đúng là mất trí rồi!”, Cửu Tiêu Chân Nhân lắc đầu khẽ cười, cất Tiên Kiếm đi, sau đó kéo Tiểu Cửu Tiên đi về phía đằng xa, bóng dáng mờ dần trong mắt người khác, cho đến khi biến mất hoàn toàn. 

 “Kịch hay đã hạ màn”, những người đứng xem trận chiến đều lùi về sau, thở dài. 

 “Đi thôi!”, các Đại Thánh của tộc Phượng Hoàng, Thần tộc, Yêu tộc cũng xoay người đi, các thế lực khác cũng liên tục rời đi, biển người như thủy triều rời đi tứ phía, một lát sau đã không còn thấy ai. 

 Không gian rộng lớn xơ xác tiêu điều, sương máu dần rơi xuống nhưng không phải là sự tĩnh lặng bình thường. 

 Trong hố đen không gian, Diệp Thành đã cởi bỏ bộ đồ đẫm máu của mình, tắm rửa sạch sẽ rồi thay một bộ đồ mới, xong rồi còn không quên vuốt lại mái tóc: “Ta thông minh quá, lại thoát khỏi một tai họa rồi”. 

 “Mọi người đều nghĩ Thánh Thể đã chết, Thánh chủ, ngươi lại có thể đi khắp nơi rồi”, thanh niên tóc tím và lão già đầu trọc lần lượt chạy ra khỏi Hỗn Độn Thần Đỉnh, nụ cười hơi thô bỉ. 

 “Ta rất thích cá tính của hai người”, Diệp Thành nhìn hai người kia, lấy ra khá nhiều túi trữ đồ, tất cả đều là chiến lợi phẩm từ trận chiến này, trước giờ hắn luôn có thói quen là có đánh nhau cũng không bao giờ quên thu thập bảo vật. 

 “Chung Tiêu tiền bối đâu? Chẳng lẽ bị Đan Tôn Điện tiêu diệt rồi sao?”, thanh niên tóc tím và lão già đầu trọc khoanh tay ngồi xổm xuống trước mặt Diệp Thành: “Giết thần tử nhà mình, tội danh không nhỏ đâu”. 

 “Đừng lo cho bà ấy, bà ấy không sao đâu”, Diệp Thành vừa lục lọi tìm bảo vật, vừa thản nhiên đáp: “Bà ấy là thần nữ Đan Tôn Điện, ngoài Đan Tôn ra, không ai dám động vào bà ấy đâu”. 

 “Thế thì bọn ta yên tâm rồi”, hai người thở phào, Diệp Thành nói không sao tức là không sao thật. 

 “Thích cái gì thì tự mình chọn đi”, Diệp Thành rất hào phóng, lấy bảo bối trong túi chứa đồ ra chất thành đống, pháp khí, bí quyên, trận đồ, nguyên thạch gì cũng có, hơn nữa còn rất nhiều. 

 “Sao không biết ngại thế được”, hai người ngoài miệng thì nói thế nhưng đều lấy ra một cái túi chứa đồ cỡ lớn hệt như cái bao tải lớn, còn thật sự thấy gì thì lấy cái đó, không hề khách sáo. 

 “Ta rất vui vẻ yên tâm”, Diệp Thành nhìn thoáng qua, sau đó chuyên tâm nghiên cứu ma đỉnh nhỏ được bán đấu giá kia, động vào tiên hỏa, luyện chế ra được một giọt máu ma trong đó. 

 Hấp thụ giọt máu ma đó, hắn lại vung tay lên, bốn ma đỉnh nhỏ khác cũng đều bị lấy ra. 

 Lúc năm ma đỉnh nhỏ gặp nhau, sau đó cùng phát ra tiếng xoay vòng quanh nhau tựa hồ đều rất vui mừng, phát ra ma quang, hơn nữa còn đan xen một loạt hình ảnh cổ xưa lúc ẩn lúc hiện. 

 Đó là một khu đất ma, cũng giống như thế giới chân thực, nơi đó có rất nhiều núi ma, sông lớn cuồn cuộn, vô tận vô biên, một bóng người cao ngất đứng sừng sững khiến người ta không khỏi ngẩng đầu nhìn lên. 

 “Đây là đâu?”, Diệp Thành nhìn đến mức hai mắt đều bị chói đau, trong mắt xuất hiện hai tơ máu. 

 Ngay cả hắn cũng như thế thì thanh niên tóc tím và lão già đầu trọc ở một bên bị quấy rầy còn thê thảm hơn, chỉ liếc mắt nhìn thôi mà thất khiếu đã chảy máu, Thần Hải phát ra tiếng vù vù, hai người ôm lấy đầu gầm lên. 

 Diệp Thành rụt tay lại nhưng mày hơi cau lại, chỉ là bức tranh mà đã làm cho hắn bị phản phệ đến thế, hắn rất chắc chắn vực ma là một Chuẩn Đế, hơn nữa là Chuẩn Đế rất mạnh. 

 Còn đất ma đó thì nhất định phải có lai lịch gì đó rất lớn, hơn nữa cũng có liên hệ mật thiết với vực ma và năm ma đỉnh nhỏ này, chỉ là không biết rốt cuộc đất ma kia đại diện cho cái gì thôi. 

 “Thánh chủ, rốt cuộc đó là thứ gì vậy?”, thanh niên tóc tím và lão già đầu trọc ngờ vực hỏi. 

 “Ta không biết”, Diệp Thành lắc đầu, sử dụng thiên đạo đưa hai người ra khỏi hố đen không gian.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.