Chương trước
Chương sau
Vọng Nguyệt Các chìm vào trong bầu không khí im ắng. 

 Trên vân đài luyện đan, một nhóm luyện đan sư vẫn đang chăm chú luyện đan. 

 Từ khi Diệp Thành luyện ra đan dược tới bây giờ đã là bảy ngày trời nhưng vẫn chưa có thêm một người nào luyện ra được. 

 Bên dưới, những người xem hầu như đang ngáp dài, các luyện đan sư đã luyện bảy ngày trời còn bọn họ cũng chống mắt lên xem bằng ấy ngày, xem đến nỗi mà mí mắt cũng phải biểu tình. 

 Trong lúc này cũng có không ít người rời đi, chờ đợi trong im lặng quả thực là vô vị. 

 Phụt! 

 Không biết mất bao lâu mới có tiếng phun máu phá vỡ bầu không khí im ắng khiến những người ngồi bên dưới nhìn lên lầu ba, còn phía Nhạc Chân lại bật cười lạnh lùng, vẻ mặt giễu cợt. 

 Người phun ra máu đương nhiên là Tạ Vân, sức mạnh thần bí bên trong cơ thể hắn lại lần nữa hoành hành, ăn mòn đạo căn của hắn. 

 Diệp Thành ra tay, chỉ điểm vào trán của Tạ Vân. 

 Huyết mạch của Tạ Vân rất kì lạ khiến Diệp Thành cảm thấy khó hiểu, thông qua huyết mạch của Tạ Vân hắn có thể nhìn thấy ý chí thiêu đốt Chu Tước của hoả diệm, đó là một loại dị tượng, chỉ có huyết mạch mạnh mẽ mới có. 

 Có thể được Hiên Viên Đế điểm hoá chứng tỏ huyết mạch của gia tộc Chu Tước quả nhiên bá đạo. 

 Diệp Thành thầm nhủ, hắn mở Tiên Luân Nhãn và nhìn thấy đạo căn của Tạ Vân đã bị một luồng sức mạnh xâm phạm. 

 Diệp Thành bất lực chỉ có thể dùng tới bí thuật phong cấm, phong ấn huyết mạch và đạo căn của Tạ Vân, ngoài ra phần bị phong ấn nữa chính là sức mạnh thần bí kia, thế nhưng hắn cũng chỉ có thể còn cách này chứ không còn cách nào khác. 

 Huyết mạch, đạo căn và sức mạnh thần bí bị phong ấn khiến khí tức hỗn loạn của Tạ Vân ổn định lại hơn. 

 Có điều, cho dù là như vậy thì trạng thái của Tạ Vân vẫn rất kém, sắc mặt tái nhợt không hề có huyết sắc, giống như một kẻ bệnh tật đã không còn thuốc chữa, giống như bất cứ lúc nào hắn cũng có thể rời khỏi thế giới này. 

 “Mẹ kiếp”, Tạ Vân thầm mắng chửi, đôi mắt ảm đạm loé lên hàn mang lạnh toát. 

 “Thánh huyết cũng không cứu nổi huynh ấy sao?”, Mục Uyển Thanh kéo tay Tạ Vân, cô nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt đầy hi vọng. 

 “Tổn thương về đạo tắc căn cơ đã vượt qua phạm trù mà thánh huyết có thể cứu chữa”, Diệp Thành lắc đầu. 

 “Ngươi có cách khiến ta hồi phục sao?”, Tạ Vân lau đi dòng máu nơi khoé miệng. 

 “Tán tận tu vi, tu lại đạo căn”. 

 “Tán tận tu vi, tu lại đạo căn”, Tạ Vân cau mày. 

 “Nói vậy thì có nghĩa là mọi thứ phải bắt đầu lại từ đầu sao?”, tay Mục Uyển Thanh nắm chặt hơn. 

 “Đây là cách duy nhất hiện giờ”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “sự bá đạo của phệ đạo huyết đan vượt xa tưởng tượng của ngươi nhiều, bị độc hại mười năm mà ngươi vẫn còn giữ được cái mạng đã là không dễ dàng gì rồi”. 

 “Vậy thì bắt đầu lại từ đầu”, Tạ Vân nói giọng kiên quyết, ánh mắt loé lên thần mang vừa kiên định vừa sắc bén. 

 “Vậy thì sau buổi tuyển chọn luyện đan sư ta sẽ giúp ngươi tu lại”. 

 “Làm chậm trễ kế hoạch tìm người chuyển kiếp của ngươi rồi”, Tạ Vân nói có phần áy náy. 

 “Ngươi nói gì vậy, không giúp ngươi dẹp bằng chướng ngại thì sao ta yên tâm rời khỏi đây, chúng ta là huynh đệ mà”, Diệp Thành mỉm cười an ủi Tạ Vân, mặc dù hắn cũng muốn nhanh chóng tìm người chuyển kiếp nhưng Tạ Vân cần hắn giúp đỡ ngay bây giờ, không thể chậm trễ. 

 Nên biết rằng Tạ Vân không đơn thuần là Tạ Vân trước kia mà còn là Cửu Hoàng Tử của gia tộc Chu Tước, hắn hoài niệm kiếp trước nhưng đương nhiên vẫn có tình cảm với kiếp này. 

 Vả lại Tạ Vân kiếp này thất thế, quả thực cần sự hỗ trợ từ hắn, kiếp trước Tạ Vân hộ đạo cho hắn, kiếp này hắn mở đường cho Tạ Vân. 

 Xuất đan! 

 Khi hai người đang nói chuyện thì bên dưới chợt vang lên tiếng hô kinh ngạc. 

 Nghe vậy, Diệp Thành bất giác đưa mắt nhìn, một đạo quang hồng bay lên trời, có người luyện ra đan dược sáu vân. 

 Thành công rồi. 

 Đó là một tên thanh niên áo trắng, hắn ta kinh ngạc cầm đan dược sáu vân trong tay nhưng lại không đứng vững nổi mà ngã nhoài ra đất, trong thời gian bảy ngày mới luyện ra được đan dược, đúng là tiêu tốn không vừa. 

 Sau hắn, qua rất lâu cũng không thấy có thêm người nào luyện ra được đan dược. 

 Cho tới khi màn đêm buông xuống mới liên tiếp có người luyện ra được đan dược, đó là những người có khả năng cao hơn người, mặc dù đan dược bọn họ luyện ra là đan dược sáu vân nhưng so với Diệp Thành thì còn kém xa. 

 Tạ Vân đã bước xuống khỏi lầu ba, hắn là người chủ trì cho buổi tuyển chọn luyện đan sư này, hắn không thể ở đây mãi. 

 Thấy Tạ Vân với bộ dạng bệnh tật đó, phía Nhạc Chân lại cười lạnh lùng. 

 Thấy nụ cười đó của bọn họ, Tạ Vân cứ thế ngó lơ, cả trăm năm nay hắn đã thu mình đi rất nhiều. 

 Vài năm gần đây hắn đã phải chịu cảnh bị lạnh nhạt dè bỉu nên đương nhiên biết cách nhẫn nhịn, điều quan trọng nhất đó là mở ra kí ức kiếp trước và gặp được Diệp Thành đã cho hắn niềm tin mãnh liệt, hắn tin mình có thể có một cú trở mình ngoạn mục. 

 “Diệp Thành, ngươi có niềm tin mấy phần có thể trị khỏi cho Huyền Vũ?”, nhìn Tạ Vân ở bên dưới, Mục Uyển Thanh nhìn Diệp Thành với vẻ mặt đầy hi vọng, hi vọng Diệp Thành có thể cho mình câu trả lời chính xác. 

 “Ta sẽ trị khỏi cho hắn”, Diệp Thành cười đáp. 

 “Cảm ơn”, trong đôi mắt Mục Uyển Thanh ngấn nước, mấy năm nay vì để động viên Nhược Thiên Huyền Vũ mà cô quả thực đã phải lao tâm khổ tứ, nếu như Tạ Vân có thể giành lại huy hoàng năm xưa thì cũng không uổng công mười năm nay cô bỏ ra. 

 “Chín đại thế gia hiện giờ có mấy nhà ủng hộ Tạ Vân?”, Diệp Thành nhìn sang Niệm Vi. 

 “Chỉ có mình nhà họ Mục”, Niệm Vi khẽ nói, “còn tám gia tộc còn lại về cơ bản đều tỏ thái độ trung lập, không thể hiện ủng hộ ai vì tám Hoàng Tử khác đều đang cố gắng lôi kéo tám đại thế gia, sau khi Cửu Hoàng huynh gặp nạn thì bọn họ có thể coi là âm thầm tranh đấu”. 

 “Ngoài ra còn có một nhân tố hết sức quan trọng nữa”, Mục Uyển Thanh chêm vào. 

 “Là Khô Nhạc phải không?”, Diệp Thành mỉm cười. 

 “Chính là ông ta”, Niệm Vi hít vào một hơi thật sâu, “Khô Nhạc chính là luyện đan sư duy nhất của Chu Tước Tinh, khả năng kêu gọi của luyện đan sư vô cùng lớn mạnh, lại thêm thế lực của ông ta đã ăn sâu vào lớp lão bối của gia tộc Chu Tước và chín đại thế gia nên ở một ý nghĩa nhất định nào đó thì lời nói của Khô Nhạc rất có sức ảnh hưởng, cho nên tám đại Hoàng Tử cũng đang cố gắng lấy lòng ông ta”. 

 “Cho nên Huyền Vũ không hề có bất cứu ưu thế nào?”, Mục Uyển Thanh nói, “chỉ một mình Khô Nhạc thôi đã không thể nào vượt qua ải rồi”. 

 “Từ giờ cho tới lần tuyển chọn Thánh Chủ tiếp theo của gia tộc Chu Tước còn bao lâu?” 

 “Không tới ba tháng”. 

 “Thời gan khá gấp”, Diệp Thành xoa cằm, “có điều với khả năng của Tạ Vân thì có lẽ không vấn đề gì”. 

 “Ngươi vẫn muốn giúp Huyền Vũ tranh ngôi vị Thánh Chủ của gia tộc Chu Tước?”, Mục Uyển Thanh sững sờ. 

 “Đã làm thì phải làm lớn”. 

 “Nhưng thời gian không còn nổi ba tháng nữa”, Mục Uyển Thanh nhìn Diệp Thành với vẻ mặt không hề tự tin. 


 Cho tới buổi sáng của ngày thứ bảy, có ba người nổ lư, bốn người thất bại nhưng lại có ba người luyện ra đan dược. 

 Tới ngày thứ tám, trên vân đài luyện đan chỉ còn lại ba người, có thể trụ tới bây giờ chứng tỏ bọn họ đã rất cố gắng rồi, dù sao thì đan dược sáu vân thực sự rất khó luyện. 

 Ở vị trí trên cao, Tạ Vân nhấp một ngụm rượu, hắn lặng lẽ quan sát ba người trên vân đài. 

 Trong lòng hắn đã có tính toán, mặc dù ba người kia không luyện ra được linh đan sáu vân nhưng hắn cũng sẽ tuyên bố cho bọn họ vào vòng trong. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.