Người cảm khái nhất vẫn là Tạ Vân, hắn ta chưa từng nghĩ mình có thể đầu thai sống lại, cũng chưa bao giờ nghĩ rằng khoảnh khắc tỉnh lại sẽ được nhìn thấy huynh đệ tốt của mình, tất cả điều này cũng như Niệm Vi lúc trước, bất ngờ và vui mừng khiến hắn ta không phản ứng kịp.
“Ta đã tìm thấy Hoắc Đằng, nhưng chưa thấy Hùng Nhị và Tư Đồ Nam”, Diệp Thành vừa uống vừa chậm rãi nói.
“Thế phía chưởng môn sư bá thì sao?”, Tạ Vân vội hỏi.
“Tìm được rồi”, Diệp Thành nói rồi lại thở dài: “Nhưng mới chỉ hai, ba phần mười thôi, ở Đại Sở cũng chỉ có nhiêu đó, những người còn lại phân bố khắp Chư Thiên Vạn Vực”.
“Chư Thiên Vạn Vực”, Tạ Vân nghe vậy thì nhíu mày, hắn ta là Cửu hoàng tử của nhà Chu Tước, đương nhiên biết Chư Thiên Vạn Vực lớn đến nhường nào, phải tìm từng người như vậy sẽ mất bao lâu?!
Nghĩ đến đây, bàn tay sau ống tay áo của Tạ Vân siết chặt, trong đôi mắt mông lung hiện lên từng bóng dáng quen thuộc, đó là huynh đệ kiếp trước của hắn ta, là chiến hữu, là sư thúc sư bá nhưng lại rất khó gặp lại.
Sau đó hắn ta lại hỏi rất nhiều chuyện, chẳng hạn như Đại Sở, chẳng hạn như một trăm năm nay, chẳng hạn như huynh đệ năm đó, dường như có vô số điều muốn hỏi.
Đương nhiên Diệp Thành không ngại trả lời, nhưng có một số chuyện hắn chỉ nói sơ qua.
Nhìn Diệp Thành, Tạ Vân cười tang thương, hắn ta hiểu quá rõ người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3654492/chuong-1586.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.