Chương trước
Chương sau
Thần quang màu vàng bay vào giữa hai lông mày, người Tạ Vân chuyển kiếp run lên. 

 Hự! 

 Vẻ mặt hắn ta trở nên đau đớn, hai tay ôm chặt lấy đầu, miệng rên rỉ. 

 Huyền Vũ! 

 Mục Uyển Thanh biến sắc, cô ấy vội vàng tiến lên nhưng bị Niệm Vi giữ lại, cô biết Diệp Thành đã mở phong ấn kiếp trước cho Tạ Vân. 

 Ưm! 

 Tạ Vân chuyển kiếp vẫn ôm đầu đau đớn kêu lên, đôi mắt đen mơ màng dần trở nên rõ ràng, trong sự rõ ràng dần mang vẻ thăng trầm, trong thăng trầm hắn ta nhớ ra mình tên là Tạ Vân. 

 Mẹ kiếp! 

 Ngay sau đó, một tiếng sói tru bá đạo phát ra từ miệng Tạ Vân. 

 Có lẽ là tiếng soi tru ấy quá đột ngột khiến mọi người bên dưới giật bắn mình, rất nhiều người phun ngụm trà trong miệng ra, thậm chí còn có người giật mình ngã khỏi ghế, dáng vẻ chật vật khó coi. 

 Rầm! Choang! Ầm! 

 Khi tất cả mọi người đang sững sờ thì căn phòng ở lầu ba truyền đến tiếng cốc tách, ấm trà, bàn ghế bị ném vỡ, giống như có cướp đến lục đồ, lại giống như hai con chó cắn nhau, cực kỳ hỗn loạn. 

 Chuyện… Chuyện gì vậy? 

 Mọi người đều hướng mắt về căn phòng ở lầu ba, vẻ mặt ai cũng thảng thốt ngỡ ngàng. 

 Căn phòng riêng trên lầu ba quả thực là một đống hỗn độn, giống như vừa bị bọn cướp đột nhập, không một tách trà nào còn nguyên vẹn, không một chiếc bàn nào còn nguyên, tất cả đều đã bị đánh vỡ tan tành. 

 Lại nhìn đến Diệp Thành và Tạ Vân vừa được mở ký ức kiếp trước, ai nấy đều mặt mũi bầm dập, quần áo xộc xệch, tóc bị cào loạn như tổ quạ, trông như vừa đánh nhau. 

 Mà Mục Uyển Thanh thì ngơ ngác, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột khiến cô không kịp chuẩn bị. 

 Mới mười giây trước, Nhược Thiên Huyền Vũ vẫn còn bình thường đột nhiên thay đổi, bất chợt cầm cái ghế lên ném về phía Diệp Thành, mà Diệp Thành cũng không phải dạng vừa, hai người bắt đầu lao vào đánh nhau. 

 Nếu không phải tận mắt chứng kiến Mục Uyển Thanh sẽ không dám tin mọi thứ trước mắt là thật, Nhược Thiên Huyền Vũ trước nay luôn bình tĩnh điềm đạm cũng sẽ như một tên lưu manh thô lỗ. 

 Còn Niệm Vi thì chỉ bình tĩnh day đầu mày. 

 Cô nghĩ rằng cảnh Diệp Thành và Tạ Vân gặp lại sẽ khiến người ta cảm động rơi nước mắt, không ngờ lại là thế này, thật sự như hai tên lưu manh đầu đường, nói đánh là đánh. 

 Khi ở Đại Sở cô đã nghe danh Tạ Vân, hắn ta cũng giống Diệp Thành, đều là kẻ mặt dày không biết xấu hổ, bây giờ xem ra quả nhiên lời đồn là thật, dù cả trăm năm trôi qua thì vẫn là cái nết đó. 

 Huynh đệ tốt! 

 Huynh đệ tốt! 

 Khi Niệm Vi và Mục Uyển Thanh còn đang liên tục thay đổi sắc mặt thì Diệp Thành và Tạ Vân vừa mới đánh nhau xong đã ôm chầm lấy nhau, bật khóc nức nở, vừa khóc vừa bôi nước mắt nước mũi lên người đối phương. 

 Đây lại là gì nữa? 

 Niệm Vi và Mục Uyển Thanh cảm thấy nhân sinh quan của mình bị đảo lộn rồi. Hai người kia làm sao vậy? Vừa mới đánh nhau xong sao còn ôm nhau nữa? Ôm thì ôm thôi sao còn khóc? Khóc thì khóc đi, còn bôi nước mắt nước mũi lên người người kia? Bao nhiêu năm mới có được hai tên như này? Phụ mẫu phải có tài nhường nào mới có thể sinh ra hai tên kỳ quặc thế này?! 

 Ha ha ha…! 

 Sự im lặng trong phòng cuối cùng cũng bị hai tiếng cười giòn tan phá vỡ. 

 Ai nói nước mắt nam nhân không dễ rơi, chỉ là chưa đến lúc quá xúc động mà thôi. Huynh đệ gặp lại, ai cũng cười trong nước mắt. 

 Kiếp trước và hiện tại, trăm năm trôi qua như một giấc mơ, khi gặp lại vẫn là người của kiếp trước, vẫn là tình cảm của kiếp trước, Diệp Thành và Tạ Vân cũng vẫn là họ của năm đó. 

 Thấy hai người cười điên cuồng, Mục Uyển Thanh và Niệm Vi ở bên cạnh lại há hốc mồm, không biết nên nói gì. 

 Mà những người ở dưới nghe thấy tiếng cười lớn của họ thì càng thêm kinh ngạc, ai nấy đều ngơ ngác nhìn lên lầu ba, lúc thì leng keng loảng xoảng, lúc thì khóc thút thít, lúc lại cười thật lớn khiến bọn họ cực kỳ nghi ngờ trong đó có hai tên ngốc. 

 Không thể để Diệp Thành sống sót! 


 Thấy thế, ánh mắt của người xem mới di chuyển từ căn phòng trên lầu ba xuống vân đài luyện đan. 

 Đã hơn một canh giờ trôi qua kể từ khi Diệp Thành luyện chế ra linh đan sáu vân, số lượng người làm nổ lư không ít, trong đó còn có rất nhiều người bỏ cuộc giữa chừng, nhưng không thấy ai xuất ra được đan. 

 Ánh mắt lại trở về căn phòng lầu ba. 

 Căn phòng lộn xộn đã được dọn sạch, Diệp Thành và Tạ Vân ngồi xuống, trên tay mỗi người đều cầm một vò rượu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.