Chương trước
Chương sau
Sau khi buổi tuyển chọn luyện đan sư kết thúc thì Tạ Vân mới đứng dậy. 

 Ngoài hắn ra thì còn có phía Nhạc Chân cũng rời đi, còn phía Diệp Thành lại đứng trên vân đài luyện đan. 

 Trong số bọn họ, có người chỉ vượt qua được vòng thứ nhất, có người vượt qua được vòng thứ hai, có người vào trong vòng thứ hai và luyện ra được linh đan sáu vân, cũng có người vào được vòng thứ hai nhưng không luyện ra được linh đan sáu vân. 

 Ngoài những luyện đan sư luyện ra được linh đan sáu vân như Diệp Thành ra thì những người còn lại đều đổ dồn ánh mắt đầy hi vọng về phía Tạ Vân. 

 Buổi tuyển chọn luyện đan sư của U Đô coi trọng tư chất, tài năng và thực lực, mặc dù không luyện ra được đan dược nhưng cũng có khả năng được lựa chọn, dù sao trong số đó cũng còn rất nhiều luyện đan sư trẻ tuổi, đương nhiên bọn họ không thể so sánh được với những luyện đan sư cao tuổi, thế nhưng thực lực của bọn họ cũng không phải kém cỏi, chẳng qua bọn họ còn thiếu cơ hội để được bồi dưỡng mà thôi. 

 Tạ Vân phất tay lấy ra hoàng bảng treo nó ở vị trí cao nhất của Vọng Thiên Các, bên trên đó có khắc tên của ngần một nghìn người. 

 “Nhiều…nhiều vậy sao?”, các tu sĩ xem tuyển chọn vô cùng bất ngờ”. 

 “Năm trước cũng chỉ có chưa tới một trăm người vậy mà năm nay nhiều gấp mười lần”. 

 “Chẳng qua cũng chỉ có hai ba mươi người luyện ra được linh đan sáu vâng, vậy mà số lượng người được lựa chọn lại lên tuổi gần một nghìn người, gia tộc Chu Tước đang làm gì vậy?” 

 “Ta…ta được chọn sao?”, một luyện đan sư nhìn hoàng bảng mà tỏ vẻ khó tin. 

 “Ta cũng được chọn rồi”. 

 “Đa tạ Cửu Hoàng Tử”, những luyện đan sư được lựa chọn thì vô cùng cảm kích, bọn họ vốn tưởng rằng mình sẽ bị rớt bảng nhưng nào ngờ Tạ Vân lại cho bọn họ một niềm vui bất ngờ như vậy, tiền đồ sau này của bọn họ khó có thể tưởng tượng được. 

 “Thà ít mà chất lượng còn hơn, Cửu Hoàng Tử chọn vậy cũng nhiều quá rồi”, ở vị trí trên cao, Nhạc Sơn liếc nhìn Tạ Vân. 

 “Nhạc Sơn Các Lão nói gì vậy, thế nào gọi là thà ít mà chất lượng”, Tạ Vân lãnh đạm, “bọn họ đều là nhân tài cả”. 

 “Nhân tài?”, Nhạc Sơn cười u ám, “một đám luyện đan sư mà đến linh đan sáu vân còn không luyện ra được, như vậy mà cũng gọi là nhân tài sao?” 

 “Bọn họ chỉ thiếu cơ hội thôi”, Tạ Vân trầm giọng. 

 “Một đám bỏ đi, không xứng có cơ hội”. 

 “Ông…”. 

 “Việc này ta đứng ra xử trí”, Nhạc Sơn cứ thế ngắt lời Tạ Vân, ông ta lập tức vung thần bút, liên tục gạch tên, gần một nghìn cái tên trên hoàng bảng cứ hế bị ông ta gạch đi hơn tám trăm”. 

 “Đây…”, rất nhiều luyện đan sư giây phút trước còn đang mừng rỡ thì lúc này như rơi từ trên trời cao xuống địa ngục. 

 “Vì sao lại đối xử với chúng ta như vậy?” 

 “Chúng ta chỉ thiếu một cơ hội thôi”, rất nhiều luyện đan sư nắm chặt tay, nghiến răng, bọn họ tức mà không dám nói, nếu trách thì chỉ có thể trách thế lực của Nhạc Sơn quá lớn mạnh khiến bọn họ không dám đụng đến. 

 “Ồn ào”, thấy bên dưới oán giận, Nhạc Sơn hắng giọng. 

 “Ôi chao, lại còn không cho người ta nói nữa”, Diệp Thành lên tiếng bĩu môi, “bày ra bộ mặt gì thế kia?” 

 “Diệp Thành, ngươi muốn chết phải không?”, Nhạc Chân gằn giọng. 

 “Đừng doạ ta, cái gan của ta nhỏ lắm”, Diệp Thành vặn cổ, “tiện thể ta nói luôn, lão tử đây chuẩn bị tới Linh Đan Các của ông đấy”. 

 “Ngươi nói gì?” 

 “Ta nói lão tử không muốn tới Linh Đan Các của ông”. 

 “To gan”, Nhạc Hải hắng giọng, “đây không phải chuyện ngươi nói đến là đến, nói đi là đi, ngươi đang coi thường Linh Đan Các và U Đô, người đâu, mau bắt hắn lại, giải tới Chấp Pháp Đường”. 

 “Trong buổi tuyển chọn luyện đan sư cần sự công bằng, các luyện đan sư tham gia buổi tuyển chọn hoàn toàn là tự nguyện, bọn họ cũng có quyền lựa chọn nơi đến nơi đi của mình, từ trước đến nay quy tắc đều là như vậy”, Diệp Thành cười nói, “Nhạc Hải trưởng lão, ông tức giận và ra lệnh nhanh chóng như vậy là đang coi thường pháp tắc của U Đô đấy”. 

 “Ngươi…”, Nhạc Chân bị Diệp Thành nói tới mức tối sầm mặt. 

 “Đi thôi, về nhà thôi”, lúc này Diệp Thành đã phất tay áo nhảy xuống khỏi vân đài luyện đan, sau đó không quên bỏ lại câu nói, “chư vị đạo hữu chưa được chọn làm luyện đan sư hôm nay, ta mời mọi người uống rượu, mọi người muốn uống bao nhiêu thì cứ uống cho thỏa thích. 

 Nghe câu này của Diệp Thành, những luyện đan sư vẫn đang tức giận thì lập tức đi theo. 

 Lại nhìn sang Diệp Thành, lúc này mặt mày hắn tươi rói. 

 Không thể phủ nhận hắn lại chơi quyền mưu, cùng với Tạ Vân diễn một màn kịch lớn. 

 Trước đó Tạ Vân viết gần một nghìn cái tên luyện đan sư cũng là vì hắn dặn, mục đích chính là để lôi kéo lòng người, ai cũng có thể nhìn ra Tạ Vân đang giành lấy cơ hội cho các luyện đan sư, mặc dù hành động của hắn không thành công thế nhưng điều đáng nói là những luyện đan sư kia quả thực vô cùng biết ơn Tạ Vân. 

 So với Tạ Vân thì câu nói “đồ bỏ đi” của Nhạc Sơn lại khiến những luyện đan sư căm phẫn tột độ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.