Chương trước
Chương sau
Bùm! Ầm! Đoàng! 

 Khi Diệp Thành và Diễn Thiên Đạo Nhân đang âm thầm quan sát lẫn nhau thì Vọng Thiên Các khổng lồ lại vang lên từng đợt tiếng nổ. 

 Nhìn từ xa, trên vân đài luyện đan lần lượt xuất hiện cảnh nổ lư, rất nhiều người máu me đầm đìa khiến người nhìn phải hít vào một hơi khí lạnh, số người nổ lư thì nhiều mà vẫn chẳng thấy ai luyện ra đan dược nữa. 

 Diệp Thành dời mắt khỏi Diễn Thiên Đạo Nhân. 

 Lần này, hắn và Diễn Thiên Đạo Nhân nhìn nhau từ xa nhưng cũng chỉ thoáng qua, không phân định được thắng bại, hắn chưa dùng toàn lực mà Diễn Thiên Đạo Nhân cũng thế, đều chưa dốc hết toàn lực. 

 “Thánh chủ, đạo hạnh của Diễn Thiên Đạo Nhân thế nào ạ?”, Niệm Vi nhìn phía dưới rồi lại đưa mắt nhìn sang Diệp Thành. 

 “Rất mạnh”, Diệp Thành khẽ nói ra hai chữ. 

 “Xem ra phải bảo Mục tỷ tỷ đóng cửa sòng bạc vài hôm rồi”, Niệm Vi chau mày. 

 “Chuyện gì đến sẽ phải đến thôi”, Diệp Thành cười nhẹ: “Diễn Thiên rất mạnh, nhưng Thánh chủ nhà cô cũng không phải người dễ động đến”. 

 “Đương nhiên đệ tử rất có tự tin vào điều này”, Niệm Vi cười ngọt ngào. 

 “Sắp xuất đan rồi”, Diệp Thành từ tốn nói, ánh mắt hắn nhìn vào nữ tử áo tím trên vân đài luyện đan. 

 Quả nhiên, hắn vừa dứt lời, nữ tử áo tím vỗ vào lư luyện đan, một viên đan bay ra được cô ta nắm trong tay, cô ta là người luyện ra đan dược đầu tiên sau Diệp Thành. 

 Ù! Ù! Ù! 

 Sau nữ tử áo tím, rất nhiều lư luyện đan đều rung lên, trong vòng chục giây sau lại có thêm hơn chục người luyện chế được đan dược. 

 Tiếp theo, trên vân đài luyện đan liên tục có tia sáng bay lên, từng viên đan dược trơn nhẵn sáng bóng bay ra khỏi lư. 

 Đương nhiên cũng có rất nhiều luyện đan sư đã bỏ cuộc, chán nản bước xuống vân đài, không phải thuật luyện đan của họ không tốt, mà vì họ đều có địa hoả và yêu hoả, đây là điều kiện tiên quyết khiến họ không thể luyện được đan dược năm vân. 

 “Dừng!” 

 Vừa hết ba canh giờ, Nhạc Chân đứng lên, cất giọng âm trầm. 

 Lúc này, các luyện đan sư vẫn đang tận tâm luyện đan trên vân đài đều thầm thở dài trong lòng. 

 Số luyện đan sư được vào vòng trong lần này chỉ có chín trăm người. 

 Diệp Thành lại tặc lưỡi cảm thán, chín trăm người này mà ở Đại Sở thì bất cứ người nào cũng đều là sự tồn tại hàng đầu. 

 “Người lọt vào vòng trong bước lên đài!” 

 Giọng Nhạc Chân lại vang lên, sau đó ông ta lại nhìn về phía Diệp Thành bên này. 

 Diệp Thành đứng dậy, bỏ qua ánh mắt của Nhạc Chân, ra khỏi phòng riêng, bước lên vân đài. 

 Cũng như hai lần trước, trên bệ đá luyện đan vẫn đặt một bộ đan phương. 

 Diệp Thành phất tay mở ra, liếc nhìn tên đan dược, là một loại đan dược luyện hồn tu phách, loại đan dược này hắn chưa luyện chế bao giờ, từ hồi ở Đại Sở đến giờ hắn cũng mới chỉ luyện chế Thiên Tịch Đan. 

 Nhắc đến Thiên Tịch Đan, Diệp Thành hơi thẫn thờ. 

 Một trăm năm trước, hắn đã từng cùng các trưởng lão của Đan Thành luyện chế Thiên Tịch Đan, nhưng kết quả là thất bại. 

 Khi đó không phải trình độ luyện đan của họ kém, mà do họ đều chưa ngưng tụ được nguyên thần, không có nguyên thần thì không thể luyện được Thiên Tịch Đan, để bù đắp thiếu sót này họ đã phải lấy mạng của Huyền Nữ và Lạc Hi bù vào. 

 Đột nhiên ngực Diệp Thành hơi đau, hắn đưa tay lên ôm ngực, trong Thiên Tịch Đan mà hắn uống vào có linh hồn đan của Huyền Nữ và Lạc Hi, chính hai cô đã giúp hắn đạt đến Thánh thể đại thành. 

 Bùm! Bùm! Bùm! 

 Khi Diệp Thành đang thất thần thì các luyện đan sư khác trên vân đài đã bắt tay vào luyện đan. 

 Diệp Thành ổn định lại, đưa mắt nhìn đan phương, đây là lần đầu tiên hắn thấy đan phương của linh đan sáu vân khác ngoài Thiên Tịch Đan, đương nhiên không thể so sánh với Thiên Tịch Đan, đều là linh đan sáu vân nhưng hai loại này không cùng một đẳng cấp. 

 Vẫn có vấn đề! 

 Sau khi quan sát sơ qua đan phương, Diệp Thành không khỏi cười khẩy. 

 Hắn bình tĩnh, mặt không biến sắc đưa tiên hoả vào lư luyện đan, nhìn hắn chẳng có chút nào áp lực. 

 Ánh mắt của tu sĩ bốn phương hầu như đều nhìn vào hắn, bọn họ cũng muốn xem luyện đan sư với thiên phú dị bẩm này có thể khiến họ ngạc nhiên lần nữa hay không, liệu hắn có còn là người đầu tiên xuất đan nữa không? 

 Giống như những người xem khác, đám Nhạc Chân cũng nhìn chòng chọc vào Diệp Thành. 

 Tuy bọn họ đã giở trò nhưng vẫn không yên lòng, bởi vì Diệp Thành thật sự quá kỳ lạ. 

 Vọng Thiên Các yên tĩnh trong một khoảng thời gian dài. 

 Không biết đến khi nào mới thấy có người bước vào Vọng Thiên Các, nhìn kỹ thì thấy là Mục Uyển Thanh. 




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.