Chương trước
Chương sau
“Có vẻ muội rất tin tưởng hắn”, Mục Uyển Thanh dời mắt, nhìn Diệp Thành đang luyện đan. 

 “Trời sinh ngài ấy đã là một người viết nên thần thoại”, Niệm Vi cười dịu dàng. 

 “Thần thoại?”, Mục Uyển Thanh không khỏi ngạc nhiên, quan sát Niệm Vi từ trên xuống dưới: “Đây là lần đầu tiên ta thấy muội đánh giá cao một người như vậy đấy, rốt cuộc hắn là thần thánh phương nào?” 

 “Cửu Hoàng huynh sẽ nói rõ cho tỷ biết thân phận của ngài ấy”, Niệm Vi tỏ vẻ bí ẩn. 

 “Sao cơ? Huyền Vũ cũng biết hắn?”, Mục Uyển Thanh sững sờ. 

 “Đâu chỉ là biết”, Niệm Vi hít một hơi thật sâu: “Ở một năm tháng nào đó, hai người họ đã từng là huynh đệ tốt sống chết có nhau, cực kỳ tin tưởng đối phương”. 

 “Càng… Càng nói càng khó hiểu”, Mục Uyển Thanh nghe mà mờ mịt. 

 “Mẹ kiếp”, khi Mục Uyển Thanh còn đang choáng váng thì tiếng hô hét dồn dập như dời non lấp biển phía dưới chợt vang lên. 

 “Sao có thể?”, đám Khô Nhạc đứng dậy, vẻ mặt khó tin. 

 “Điều này…”, trong phòng gian, Mục Uyển Thanh há hốc mồm, hồi lâu không thấy đóng lại. Tuy cô không hiểu nhiều về luyện đan nhưng cũng biết linh đan sáu vân khó luyện nhường nào, cần rất nhiều thời gian để luyện, ít thì ba đến năm ngày, nhiều thì mười ngày nửa tháng, nhưng có thể luyện ra linh đan sáu vân trong vòng chưa đầy nửa canh giờ thì đây là lần đầu tiên cô thấy, dù Khô Nhạc năm đó cũng không nghịch thiên được như thế này. 

 “Ta nói mà! Ngài ấy trời sinh đã là người viết nên thần thoại”, Niệm Vi bình tĩnh hơn Mục Uyển Thanh nhiều, danh hiệu Đan Thánh của Diệp Thành cũng không phải gọi chơi. 

 “Bất ngờ, thật sự khiến ta bất ngờ”, trên ghế cao, Tạ Vân chuyển kiếp ngồi thẳng người lên một chút, hắn ta yếu ớt nhưng lúc này lại như có sức sống hơn, đôi mắt mờ mịt cũng bắn loé lên tia sáng sắc bén, hắn ta nhìn ra tiềm năng vô tận từ Diệp Thành, chắc chắn một năm nào đó có thể vượt qua Khô Nhạc. 

 “Hoàng huynh có thấy ngạc nhiên không?”, Niệm Vi nháy mắt với Tạ Vân chuyển kiếp. 

 “Ngạc nhiên, quả thật rất ngạc nhiên”. 

 “Còn có điều ngạc nhiên hơn nữa cơ”. 

 “Điều ngạc nhiên hơn nữa?”, Tạ Vân chuyển kiếp sửng sốt: “Là gì?” 

 “Huynh giữ lại chút hồi hộp đi!”, Niệm Vi cười hì hì, có phần nghịch ngợm. 

 “Xuất sắc lắm, chưa tới nửa canh giờ đã luyện ra được linh đan sáu vân”, âm thanh chấn động bên dưới vẫn như thuỷ triều, họ đều kinh ngạc nhìn lên vân đài luyện đan, ánh mắt ai cũng dõi theo Diệp Thành. 

 “Có cần lợi hại đến vậy không?”, có người líu lưỡi. 

 “Phá vỡ thần thoại Khô Nhạc luyện đan năm xưa luôn”, có một lão tiền bối lẩm bẩm, ánh mắt già nua đầy vẻ ngạc nhiên. 

 “Có muốn được dựa vào hắn không?”, trong đám người, Phạm Thống nhìn Hồ Tiên Nhi bên trái rồi lại nhìn tám Chuẩn Hoàng bên phải, nhưng chẳng có ai để ý đến ông ta. 

 “Đúng là nhìn nhầm, nhìn nhầm rồi”, lão già tóc trắng mắng Diệp Thành hai lần cũng không kìm được day đầu mày. 

 “Sao có thể, sao hắn có thể làm được như vậy?”, những luyện đan sư khác trên vân đài cũng mang ánh mắt đầy vẻ kinh hãi. Thân là luyện đan sư, họ càng biết linh đan sáu vân khó luyện cỡ nào, đã thấy người lợi hại nhưng chưa thấy người nào lợi hại như hắn. Nửa canh giờ đã luyện được linh đan sáu vân, ngươi chơi gì kỳ vậy?! 

 “Ta đã đánh giá thấp hắn rồi”, Diễn Thiên Đạo Nhân khẽ cau mày, ngón tay sau ống tay áo liên tục cử động, không biết đang tính gì. 

 “Nửa canh giờ, nửa canh giờ”, đám Nhạc Chân ngơ ngác đứng yên tại chỗ, ánh sáng vút lên trời cao ấy khiến bọn chúng cảm thấy vô cùng gai mắt, đó là dị tượng linh đan sáu vân xuất thế. 

 Người khác không biết, lẽ nào bọn chúng lại không biết? Đan phương của Diệp Thành có vấn đề, hơn nữa còn là vấn đề rất lớn. 

 Nhưng Diệp Thành lại cầm đan phương có vấn đề luyện chế ra linh đan sáu vân, hơn nữa chỉ trong vòng nửa canh giờ. Trình độ này, thiên phú này đã sớm vượt qua sư tôn của chúng. 

 Nghiệm đan! 

 Khi chúng còn đang ngỡ ngàng thì Diệp Thành đã thản nhiên bắn viên đan sáu vân tới. 

 Nhạc Sơn nhanh tay nắm lấy, nheo mắt quan sát, tự lừa mình dối người nhưng sau khi nhìn sáu đường đan vân trên đan dược, ông ta im lặng thật lâu không lên tiếng, điều này thật sự khiến người ta chấn động. 

 Bên kia, Diệp Thành liếc nhìn đám Nhạc Chân với ánh mắt khiêu khích rồi tao nhã bước xuống vân đài. 

 Diệp Thành chưa bao giờ nghĩ rằng luyện đan khi ở trạng thái nguyên thần lại đơn giản đến vậy, trạng thái linh hồn còn lâu mới có thể so sánh được, có một vài giây hắn còn có ý muốn thử luyện chế linh đan bảy vân. 

 Bùm! 

 Khi mọi người đều đang chấn động thì trên vân đài bỗng có người nổ lư, luyện đan sư ấy thì bị nổ tung, bay ra khỏi Vọng Thiên Các. 

 Bùm! Bùm! 

 Tiếng nổ vang lên liên tiếp, đã có hai người làm nổ lư, có lẽ là áp lực Diệp Thành gây ra cho họ quá lớn khiến họ trong một chút bất cẩn gây ra hoạ lớn, thất bại giữa chừng. 

 Sau vài tiếng nổ, các luyện đan sư vẫn đang trên vân đài đều tập trung lại, tiếp tục chăm chú luyện đan. 

 Diệp Thành luyện chế ra đan dược sáu vân không có nghĩa cắt đứt ý niệm của họ, họ vẫn có hy vọng luyện được linh đan sáu vân, một khi luyện chế được thì họ sẽ được vào vòng trong, tương lai rộng mở. 

 “Có phải các ngươi có chuyện gì giấu ta không?”, Mục Uyển Thanh đầu đầy dấu hỏi nhìn Diệp Thành, rồi lại nhìn Niệm Vi, từ đêm qua đến giờ hai người vẫn luôn thần thần bí bí. 

 “Đương nhiên là có”, Diệp Thành mỉm cười: “Hôm nào để Tạ Vân nói rõ cho cô”. 

 “Tạ… Tạ Vân lại là ai nữa?” 

 “Là một tên mặt dày, không biết xấu hổ”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.