Chương trước
Chương sau
Nhưng sau khi kiểm tra, trong mắt bọn họ lại hiện lên vẻ kinh ngạc, đan dược mà Diệp Thành luyện ra chính là là cực phẩm trong linh đan năm vân, viên đan trơn nhẵn, trong suốt óng ánh, tản ra khí tức dồi dào. 

 Diệp Thành lại về phòng, hắn vẫn ngông nghênh như mọi khi. 

 Lại nhìn đến những luyện đan sư vẫn đang luyện đan, ai nấy đều miệt mài luyện chế, đột nhiên có một kỳ tài luyện đan như Diệp Thành thật sự nằm ngoài dự đoán của họ, nhất là tên thanh niên áo tím giải thích tuyển chọn luyện đan cho Diệp Thành ngày đăng ký, vẻ mặt hắn ta là thú vị nhất. 

 Bùm! Bùm! Bùm! 

 Lại có người làm nổ lư, hơn nữa còn liên tiếp người này đến người khác, nổ tung bay tán loạn khắp trời, người thảm hơn thì suýt chết tại chỗ. Các tu sĩ phía dưới nhìn mà rùng mình, xem ra luyện đan là một nghề cần kỹ thuật, cùng là một nghề nguy hiểm, chưa biết chừng ngày nào đó họ cũng sẽ bị nổ tung thành tro bụi. 

 Số người bị nổ lư không ít, mà số người luyện được đan thì không nhiều, hơn một canh giờ trôi qua vẫn chưa có ai xuất được đan nữa. 

 Diệp Thành không quan tâm những điều này, hắn chỉ quan tâm Tạ Vân chuyển kiếp đang ngồi trên ghế cao. 

 Tình trạng của Tạ Vân chuyển kiếp lúc này đã vô cùng tồi tệ, miệng vẫn rỉ máu như một người mắc bệnh nan y. 

 “Thánh chủ, Thánh huyết của ngài thật sự không thể cứu được Cửu hoàng huynh sao?”, Niệm Vi cũng rất lo âu. 

 “Bây giờ xem ra thật sự không được”, Diệp Thành trầm ngâm: “Vết thương ở nền tảng đạo tắc bị để lại từ quá lâu, tình trạng của hắn bây giờ đã vượt qua phạm vi tác dụng của Thánh huyết”. 

 “Vậy phải làm sao ạ?”, Niệm Vi hơi sốt ruột. 

 “Không phải không có cách, chỉ xem hắn có dũng khí không thôi”. 

 “Cách gì vậy ạ?” 

 “Tiêu tán tu vi, tu lại từ đầu”, Diệp Thành khẽ nói. 

 “Chuyện này…”, Niệm Vi khẽ cau mày, tiêu tán tu vi thì dễ, nhưng có thể tu lại được hay không thì khó nói. 

 “Đây là cách duy nhất ta có thể nghĩ ra”, Diệp Thành hít sâu một hơi: “Hơn nữa hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy, tiếp tục mặc cho Phệ Đạo Huyết Đan phản phệ đã không chỉ là vấn đề tu vi xuống dốc nữa rồi, rất có thể sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng của hắn”. 

 “Cửu Hoàng huynh thật đáng thương”, Niệm Vi siết chặt tay, ánh mắt nhìn đám Nhạc Chân cũng ngày càng lạnh. 

 “Đó là…”, khi hai người đang nói chuyện thì bên dưới truyền tới tiếng hô kinh ngạc, thu hút ánh nhìn của Diệp Thành và Niệm Vi về phía đó. 

 Bên dưới, có một người đi vào Vọng Thiên Các, đó là một lão già tóc bạc chống gậy, trên gậy còn treo một chiếc đĩa bát quái, xung quanh có hai luồng thần khí một đen một trắng quanh quẩn như âm dương, rất quỷ dị. 

 Bên cạnh lão già tóc bạc là một tên thanh niên áo trắng, nhìn kỹ thì chẳng phải Đỗ Xuyên bị Diệp Thành làm cho thua liên tiếp hơn ba mươi ván ở sòng bạc sao? Chính là kẻ hôm qua được mọi người cung phụng là thần bạc đó! 

 “Không ngờ lại là Diễn Thiên đạo hữu, không tiếp đón từ xa thất lễ rồi”. 

 “Bái kiến Diễn Thiên tiền bối”, rất nhiều tu sĩ có mặt đã đứng dậy, chắp tay cúi đầu trước lão già có mái tóc bạc. 

 “Ừm”, ông ta gật đầu mang tính tượng trưng, thái độ của một cao nhân tiền bối, đôi mắt già nua đục ngầu phớt lờ mọi thứ. 

 “Không ngờ Đỗ Xuyên thật sự đưa Diễn Thiên tới”, Nhạc Chân ngồi trên ghế cao bỗng sáng mắt, sau đó lại nhìn về phòng Diệp Thành đang ngồi, khoé miệng nở nụ cười nham hiểm. 

 “Khí tức thật kỳ lạ”, Diệp Thành lẩm bẩm, híp mắt quan sát ông lão tóc bạc. 

 “Đó là Diễn Thiên Đạo Nhân”, Niệm Vi khẽ nói: “Thanh niên áo trắng bên cạnh là đồ nhi của ông ta, tên là Đỗ Xuyên”. 

 “Diễn Thiên Đạo Nhân có lai lịch gì?” 

 “Ông ta là người kế thừa từ xa xưa, hơn nữa còn là người kế thừa rất bí ẩn, tương truyền tổ tiên của họ là một nhà thông thái có khả năng thôi thiên diễn địa, tự sáng chế ra thần thông thôi diễn, cực kỳ huyền bí”. 

 “Thôi diễn”, Diệp Thành sờ cằm: “Bảo sao tên là Diễn Thiên Đạo Nhân”. 

 “Diễn Thiên Đạo Nhân nổi danh khắp Chu Tước Thiên Nguyên Tinh Vực, ông ta đã nghiên cứu rất kỹ bí thuật thôi diễn, cũng đã nhìn ra rất nhiều thiên cơ”, Niệm Vi từ tốn nói: “Không ít người tài đều tìm tới ông ta, nhờ ông ta giúp họ xem thử vận rủi và vận may. Phải công nhận Diễn Thiên Đạo Nhân này đúng là có chút đạo hạnh, nói mười thì đến tám chín điều là đúng. Cũng chính vì vậy mà ông ta kết giao được với rất nhiều cao thủ, khả năng kêu gọi không thể xem thường, dù gia chủ Chu Tước nhìn thấy cũng nhún nhường ông ta vài phần”. 

 “Kẻ tới không có ý tốt!”, Diệp Thành cười nhạt: “Xem ra nhằm vào ta mà tới đây”. 

 “Ta…” 

 “Xuyên Nhi”, Đỗ Xuyên vừa mở miệng đã bị Diễn Thiên Đạo Nhân cắt ngang, nơi này quả thực không phải nơi để bọn họ tung hoành, tuy Nhược Thiên Huyền Vũ đã sa cơ nhưng vẫn là hoàng tử của nhà Chu Tước, chỉ riêng thân phận này thôi đã khiến bọn họ phải e ngại vài phần, dù sao U Đô vẫn là địa bàn của nhà Chu Tước. 

 Nói xong, Diễn Thiên Đạo Nhân lại nhìn về phía Diệp Thành, trong đôi mắt già nua còn huyễn hoá hình bát quái. 

 Ánh mắt Diệp Thành tĩnh lặng như giếng cổ không gợn sóng, hắn nhìn thẳng vào mắt ông ta, ánh mắt hiện lên ý cười nhạt. Xét về thôi diễn, hắn tự nhận mình không thua Diễn Thiên Đạo Nhân, xét về sức chiến đấu có lẽ hắn còn kém rất xa, nhưng nếu liều chết chiến đấu chưa chắc hắn đã thua.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.