Chương trước
Chương sau
Chỉ một câu nói của Diệp Thành cũng khiến Niệm Vi giật mình thót tim, đột nhiên hắn cất cao giọng khiến cô không hiểu Thánh Chủ của mình đang làm gì. 

 Lại nhìn sang Diệp Thành, lúc này hắn đang nhìn chằm chằm vào Cửu Hoàng Tử vừa bước vào Vọng Thiên Các, vẻ mặt hắn có thể coi là vô cùng phức tạp, có bất ngờ, có kích động, cũng có cảm khái sau bao năm tháng. 

 Hắn nhìn thấy rồi, nhìn thấy Tạ Vân chuyển kiếp, cũng chính là Nhược Thiên Huyền Vũ Cửu Hoàng Tử của gia tộc Chu Tước. 

 Khuôn mặt đó vẫn in sâu trong trí nhớ của hắn dù cách bao nhiêu năm, cho dù bao nhiêu năm tháng trôi qua thì khuôn mặt ấy vẫn không hề phai mờ, đó chính là người huynh đệ tốt vào sinh ra tử với hắn. 

 Diệp Thành không ngờ rằng người cuối cùng chuyển kiếp ở Chu Tước Tinh lại là Tạ Vân, hắn lại càng không ngờ Tạ Vân chuyển kiếp lại là bậc thiên kiêu cái thế của gia tộc Chu Tước năm xưa. 

 Diệp Thành, mẹ kiếp, ngươi nhất định phải thắng! 

 Thế rồi như có tiếng gào thét vang dội bên tai Diệp Thành. 

 Đó là trận chiến cuối cùng của Đại Sở, phía Tạ Vân đặt hết hi vọng vào hắn, hi vọng hắn có thể đòi lại món nợ máu cho chín mươi triệu anh hồn của Đại Sở. 

 Diệp Thành thắng rồi, hắn đã trảm diệt được Thiên Ma Đế, hoàn thành mọi tâm nguyện của bọn họ, đòi lại được món nợ máu cho chín mươi triệu anh hồn của Đại Sở, cũng không khiến Chư Thiên Vạn Vực phải thất vọng, thế nhưng cảnh tượng bi tráng trước khi nhóm Tạ Vân chết vẫn như ở ngay trước mắt. 

 Lúc này, vẻ mặt Diệp Thành mang đủ năm sắc thái đan xen rồi dần dần hoá thành giọt nước mắt rưng rưng, sau cả trăm năm được gặp lại Tạ Vân khiến hắn xúc động muốn khóc. 

 “Thánh…Thánh Chủ?”, sau hồi lâu im lặng, Niệm Vi mới nhìn sang hỏi dò Diệp Thành. 

 “Ta tìm thấy rồi”, Diệp Thành vừa khóc vừa cười, giọng nói nghẹn ngào. 

 “Tìm…tìm thấy gì cơ?”, Niệm Vi nhìn sang Diệp Thành. 

 “Người chuyển kiếp”, Diệp Thành giơ tay, cách ô cửa sổ hắn chỉ vào Tạ Vân chuyển kiếp đang ngồi bên dưới: “Hắn, Cửu Hoàng Tử của gia tộc Chu Tước, thiên tài cái thế được kì vọng vượt qua các tiền bối chính là người chuyển kiếp, đệ tử của Hằng Nhạc Tông, huynh đệ tốt của ta: Tạ Vân”. 

 “Người…người chuyển kiếp?”, Niệm Vi sững sờ, sau vài giây cô mới quay sang nhìn Diệp Thành, vẻ mặt ngỡ ngàng. 

 “Cửu Hoàng huynh chính là Tạ Vân chuyển kiếp?”, đầu óc Niệm Vi choáng váng, đây là kết cục mà dù nghĩ thế nào cô cũng không ngờ tới, Cửu Hoàng huynh mà cô kính trọng nhất lại chính là người chuyển kiếp của Đại Sở. 

 Mặc dù cô chưa từng gặp Tạ Vân ở Đại Sở nhưng đã nghe đại danh của hắn từ lâu, đó là huynh đệ tốt của Thánh Chủ Thiên Đình, cùng tông môn với Diệp Thành, và là thiên tài hiếm có. 

 Niệm Vi càng nhìn ánh mắt càng sáng lên, niềm vui đến quá bất ngờ khiến cô không kịp phản ứng lại. 

 “Thánh Chủ, giờ đệ tử gọi Cửu Hoàng huynh tới”, sau một hồi ngỡ ngàng, cuối cùng Niệm Vi cũng nhìn sang Diệp Thành. 

 “Không cần”, Diệp Thành mỉm cười, “cuộc tuyển chọn luyện đan sư sắp bắt đầu rồi, không phải vội, đã biết Nhược Thiên Huyền Vũ chính là Tạ Vân chuyển kiếp là đủ rồi, sau này hắn sẽ không phải chiến đấu một mình nữa”. 

 “Còn có đệ tử”, Niệm Vi gật đầu kiên quyết, kết cục hiện giờ là tốt nhất, có mối quan hệ thân thiết với Tạ Vân nên Diệp Thành nhất định sẽ dốc hết sức tương trợ, có Diệp Thành ở đây cô càng có thêm niềm tin mãnh liệt hơn bao giờ hết. 

 “Các luyện đan sư tham gia tuyển chọn vào hàng”, khi hai người đang nói chuyện thì bên dưới vang lên giọng nói của Nhạc Chân. 

 Ngay sau đó liền có hàng chục nghìn người bước lên vân đài, người nào người nấy thần hoa rực rỡ tứ phương, trong đó không thiếu những bậc kì tài. 

 Cảnh tượng này khiến Diệp Thành không khỏi xuýt xoa, nhớ tới Đại Sở, luyện đan sư vô cùng hiếm có, có thể được coi là bảo bối mà các thế lực lớn thi nhau tranh giành, thế nhưng ở Chu Tước Tinh thì giơ tay ra là có thể vơ được cả nắm. 

 Nghĩ rồi Diệp Thành bước xuống ba lầu, sải bước lên vân đài. 

 Sự xuất hiện của hắn kéo theo ánh mắt chú ý của rất nhiều người, cho dù là luyện đan sư hay các tu sĩ tới đây xem tuyển chọn thì đều chỉ chỉ trỏ trỏ Diệp Thành, cũng chỉ vì hắn đi song hành với Tử Linh công chúa. 

 “Nhạc Chân, hắn chính là Diệp Thành”, ở vị trí trên cao Nhạc Sơn liếc nhìn Nhạc Chân rồi lại nhìn sang Diệp Thành. 

 “Thưa đại sư huynh, chính là hắn”, Nhạc Chân vội gật đầu, mặc dù trong lòng ông ta không hề thấy vui vẻ gì với thái độ cao cao tại thượng của Nhạc Sơn nhưng ngoài mặt thì không tỏ thái độ, vẫn bày ra bộ dạng cung kính. 

 Cùng là đệ tử của Khô Nhạc nhưng Nhạc Sơn lại mạnh hơn ông ta nhiều, còn vào tông môn trước ông ta vài trăm năm, nếu không có gì bất ngờ thì Nhạc Sơn chính là người kế thừa của Khô Nhạc. 

 Có điều Nhạc Chân là người thế nào, ông ta trẻ hơn Nhạc Sơn vài trăm tuổi, khi còn ở độ tuổi khoẻ mạnh với tiềm năng vững chãi thì ông ta đương nhiên sẽ không chịu khuất phục, nếu không phải là lý do này thì ông ta cũng sẽ không dốc hết sức đi cướp chân hỏa của Diệp Thành và gây rối ở nhà họ Mục, mọi thứ cũng chỉ là vì muốn Khô Nhạc đề cao mình hơn. 

 “Tám phần lại là một tên ăn chơi đàn đúm”, Nhạc Hải cười u ám, “cũng không biết thi triển thuật mê hoặc gì mà khiến Tử Linh công chúa ưng mắt”. 

 “Mấy cái trò lừa bịp, đúng là kẻ vô dụng”, Nhạc Chân nhàn nhã nhấp ngụm quỳnh tương ngọc lộ. 

 “Hắn tưởng rằng bám theo Tử Linh là có thể tiến giới, đúng là ngây thơ”, Nhạc Mặc bày ra bộ mặt khinh thường. 

 “Vòng đầu tiên loại luôn hắn, tránh để lại cái gai trong mắt về sau”, Nhạc Tấn liếc nhìn Diệp Thành rồi lại nhắm mắt nghỉ ngơi. 

 “Các vị sư huynh đệ yên tâm, ta đã có tính toán từ trước”, Nhạc Chân đáp lời, ông ta vẫn bày ra bộ dạng cung kính nhưng trong lòng lại đủ toan tính, mỗi lần nhìn thấy bộ dạng cao cao tại thượng của bọn họ, ông ta chỉ muốn giết người. 

 “Diệp Thành”, so với sáu người kia, Tạ Vân chuyển kiếp ngồi ở vị trí trên cao tỏ ra điềm tĩnh hơn nhiều, hắn khẽ nhắc tới cái tên Diệp Thành, trong đôi mắt hoang hoải chợt hiện lên ánh sáng mơ màng, không biết vì sao hắn luôn có cảm giác như đã gặp Diệp Thành ở đâu nhưng lại không thể nào nhớ nổi. 

 “Có thể đi cùng Tử Linh thì đương nhiên không hề đơn giản”, Tạ Vân gạt suy nghĩ sang một bên, hắn mỉm cười và khoé miệng chợt trào máu, vẻ mặt cũng tái nhợt đi ít nhiều. 

 Đột nhiên, khí tức của hắn giảm sút đáng kể, khuôn mặt rõ vẻ bệnh tật, điểm quan trọng nhất đó là tu vi của hắn lại lần nữa giảm sút trước mặt tất cả mọi người, giảm xuống cảnh giới Chuẩn Thiên tầng thứ tư. 


 Ta sẽ cứu ngươi! 

 Diệp Thành vô thức mấp máy môi, hắn không nói ra lời nhưng cũng khiến Tạ Vân bị quan sát nãy giờ nghe thấy. 

 Tạ Vân chuyển kiếp khẽ lau đi vệt máu nơi khoé miệng, phần trán của hắn nhăn lại, hắn chắc chắn rằng câu nói của Diệp Thành là nói cho hắn nghe nhưng hắn không hiểu vì sao Diệp Thành lại nói như vậy, chỉ biết Diệp Thành cho hắn cảm giác rất thân thiết. 

 “Kiếp này ta hộ đạo cho ngươi, giống như trăm năm trước chín mươi triệu anh hồn của Đại Sở bảo vệ cho ta, cho dù phải bỏ mạng nhưng vẫn phải bước tiếp”, nhìn Tạ Vân chuyển kiếp, đôi mắt Diệp Thành loé lên vẻ kiên định trước nay chưa từng có.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.