Chương trước
Chương sau
“Các lão, đây…”, một lão già lên tiếng, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt tối sầm của Nhạc Chân thì lập tức ngừng lại không nói tiếp. 

 “Giết chết hắn, giết chết hắn”, Nhạc Chân không nói gì còn tên thanh niên mặc y phục trắng lại gào lên như con chó điên, cho tới bây giờ mặt mày hắn vẫn sưng vù, cứ nghĩ tới cảnh bị Diệp Thành chơi xấu hơn ba mươi ván, cứ nghĩ tới cảnh bị một nhóm con bạc ở Đổ Phường đánh túi bụi mà hắn chỉ muốn giết người. 

 “Ồn ào”, Nhạc Chân hắng giọng lạnh lùng, ông ta trừng mắt nhìn tên thanh niên mặc y phục trắng. 

 “Con…”, bị Nhạc Chân trừng mắt, tên này đỡ phách lối hơn hẳn. 

 “Các Lão, nhất định không được để hắn lọt qua vòng tuyển chọn”. 

 “Cái này còn cần ngươi nói sao?”, Nhạc Chân gằn giọng, nói rồi ông ta lập tức đứng dậy bước ra ngoài, “có ta ở đây, hắn đừng mong thành công”. 

 Sau khi Nhạc Chân rời đi, tên thanh niên kia càng lúc càng tức tối, hắn cũng đi theo, “sư tôn thương con nhất, mời sư tôn xuất sơn giết chết tên tiểu tử kia, Đỗ Xuyên con chưa bao giờ phải chịu nhục như lần này, đúng, phải giết chết hắn”. 

 Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành và Niệm Vi cứ thế bước cùng nhau tới Vọng Thiên Các, nơi diễn ra cuộc tuyển chọn luyện đan sư. 

 Nơi được gọi là Vọng Thiên Các chính là lầu các rất rộng lớn, bên trong hình thành cả một thế giới, tính diện tích thì còn rộng hơn gấp ba tới năm lần nơi diễn ra đại hội đấu đan ở Đan Thành trước kia, nơi này có sức chứa lên đến cả trăm nghìn người. 

 Diệp Thành và Niệm Vi đi vào thì kéo theo sự chú ý của tất cả mọi người, vẻ mặt ai ai cũng kinh ngạc. 

 Thấy vậy Diệp Thành liền ho hắng. 

 Niệm Vi mỉm cười, cô cứ thế kéo Diệp Thành đi vào một gian phòng ở lầu ba của Vọng Thiên Các. 

 Vẫn là câu nói đó, Niệm Vi vẫn là Niệm Vi, cũng là công chúa của gia tộc Chu Tước, thân phận tôn quý, có một người với thân phận tôn Quý như vậy ở bên cạnh thì đương nhiên cũng có thêm đặc quyền cho nên Diệp Thành có thể coi là được ưu ái. 

 Đợi tới khi vào trong căn phòng Diệp Thành mới ngồi phịch xuống ghế day trán và lắng nghe tiếng bàn tán bên dưới. 

 “Thánh Chủ, mời người uống trà”, Niệm Vi đích thân dâng trà, vẫn là loại trà dùng nhiều loại thần liệu ủ thành. 

 “Niệm Vi, cô ở Chu Tước Tinh cả trăm năm có từng thấy người chuyển kiếp không?”, Diệp Thành nhận lấy chén trà rồi hỏi. 

 “Đệ tử không biết”, Niệm Vi khẽ lắc đầu, “tu sĩ của Đại Sở cả chín mươi triệu người, không phải ai đệ tử cũng từng gặp, cho dù từng gặp rồi thì dung mạo có lẽ cũng có phần thay đổi, dù sao đệ tử cũng không biết bí thuật suy thiên diễn địa như Thánh Chủ”. 

 “Cũng phải”. 

 “Thánh Chủ, nếu có thể thì đệ tử hi vọng người có thể giúp Cửu Hoàng Tử”, Niệm Vi mím môi, hiện giờ cô là công chúa Tử Linh của Chu Tước Tinh, có cả kí ức kiếp trước, cũng có kí ức kiếp này, cô đương nhiên có tình cảm với Chu Tước Tinh, đặc biệt là Cửu Hoàng huynh của mình. 

 “Nếu có thể thì ta đương nhiên giúp”, Diệp Thành mỉm cười, “nhưng cô cũng biết đấy, nơi này không phải là Đại Sở, ta không có khả năng chiến đấu cái thế, những gì ta có thể làm là có hạn, vả lại ta còn có sứ mệnh quan trọng hơn”. 

 “Là Niệm Vi lỗ mãng rồi”, Niệm Vi hít vào một hơi thật sâu, cô biết Diệp Thành vẫn đang tìm kiếm người chuyển kiếp, không thể đợi ở đây quá lâu. 

 “Nhạc Chân”, khi Niệm Vi đang trầm ngâm thì Diệp Thành chợt hắng giọng, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm một người đang đi tới, thân hình cao dong dỏng, vẻ mặt thâm trầm, bộ dạng cao cao tại thương, đó chẳng phải là Nhạc Chân sao? 

 Đi cùng Diệp Thành còn có vài người khác, người nào người nấy xuất thân không tầm thường, vừa đi vào đã có rất nhiều người hành lễ với bọn họ. 

 “Đó là đệ tử của Khô Nhạc”, Niệm Vi lên tiếng, “từ trên xuống dưới lần lượt là Nhạc Sơn, Nhạc Hải, Nhạc Tông, Nhạc Mặc, Nhạc Tấn, Nhạc Chân, bọn họ đều là sáu đệ tử dưới trướng Khô Nhạc và là luyện đan sư cấp sáu, dưới bọn họ cũng có đồ tử đồ tôn, chi, nhánh hưng thịnh, số lượng đông đảo, vì Khô Nhạc nên vài năm gần đây U Đô có thể coi là làm mưa làm gió, không biết hại bao nhiêu luyện đan sư, mục đích chính là đoạt chân hoả của bọn họ”. 

 “Xem ra Khô Nhạc đang thu thập chân hoả”, Diệp Thành cười lạnh lùng, “ta cũng từng bị bọn họ truy sát”. 

 “Còn có việc này sao?”, trong mắt Niệm Vi loé lên hàn mang lạnh băng. 

 “Chỉ là con kiến mà thôi”, Diệp Thành bật cười, “có điều điều khiến ta phải bất ngờ đó là U Đô lại coi trọng việc tuyển chọn luyện đan sư như vậy, phái một vị Hoàng Tử làm chủ trì và còn thêm sáu luyện đan sư tầng thứ sáu”. 


 “Hiện giờ gia tộc Chu Tước đã cưỡi lên lưng hổ nên khó có thể xuống, ở vào thế tiến thoái lưỡng nan”, Niệm Vi thở dài bất lực, “quanh năm đối đầu với Thanh Long cổ tinh, phải tiêu hao cực kỳ lớn, Chu Tước Tinh đã không còn huy hoàng như xưa cho nên cần luyện đan sư mà Khô Nhạc dẫn dắt, cũng chính vì vậy mới khiến thế lực của Khô Nhạc ngày càng lớn mạnh, lại thêm sức kêu gọi luyện đan sư đã dần ăn sâu vào phía các lão bối của gia tộc Chu Tước, sức mạnh của bọn họ lớn mạnh đến mức khiến người ta phải ngỡ ngàng, bọn họ đủ khả năng ngang hàng với gia tộc Chu Tước, mối quan hệ đan xen phức tạp, cho dù là lão tổ với tu vi Chuẩn Thánh thì cũng không dám khinh xuất ra tay”. 

 “Ta hiểu rồi”, Diệp Thành day trán, hoàn cảnh của gia tộc Chu Tước quả thực rất bí, lại yếu dần, nếu như ép quá, một khi Khô Nhạc phản bội gia tộc Chu Tước quy phục Thanh Long cổ tinh thì đối với gia tộc Chu Tước mà nói là một đòn đả kích mang tính huỷ diệt. 

 “Cửu Hoàng huynh đến rồi”, khi Diệp Thành đang day trán thì Niệm Vi khẽ lên tiếng. 

 “Ôi trời”, Diệp Thành đứng bật dậy, hắn không thể kiềm chế được mà thốt lên, đôi mắt sáng rực nhìn Nhược Thiên Huyền Vũ vừa đi vào.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.