Chương trước
Chương sau
Yên lặng! 

 Khi Diệp Thành và Tạ Vân chuyển kiếp đang nhìn nhau thì giọng nói của Nhạc Chân vang lên. 

 Trong chốc lát, Vọng Thiên Các rộng lớn chợt im ắng đến lạ. 

 Nhạc Chân đứng dậy, ông ta dùng ánh mắt hà khắc của mình liếc nhìn xuống bên dưới rồi dừng lại ở phía diệp thành lâu hơn một chút, sau đó mới lên tiếng: “Phía trước các vị có thạch đài, bên trên thạch đài có đặt đan quyển, trên đan quyển ghi chép loại đan dược mà các vị cần luyện chế, trong vòng một canh giờ, năm nghìn người luyện chế ra đan dược đầu tiên sẽ được lên cấp, buổi tuyển chọn luyện đan sư bắt đầu”. 

 Nhạc Chân dứt lời, gần mười nghìn luyện đan sư vội lật mở đan quyển, thời gian có hạn, số lượng người vượt qua cũng có hạn, buổi tuyển chọn luyện đan sư ở U Đô phân thành ba vòng, vòng đầu tiên luyện chế đan dược bốn vân, vòng thứ hai luyện chế đan dược năm vân, vòng thứ ba luyện chế đân dược sáu vân, nhưng trong nhiều năm diễn ra buổi tuyển chọn luyện đan sư thì người có thể luyện chế đan dược sáu vân ở vòng thứ ba vô cùng hiếm. 

 Có điều gia tộc Chu Tước vẫn rất nhân tính, những luyện đan sư có thể vào được vòng thứ ba cho dù không luyện chế ra được linh đan sáu vân thì cũng được lựa chọn, dù sao thì độ khó của việc luyện chế linh đan sáu vân ai cũng biết. 

 Trên vân đài, Diệp Thành cũng lật mở đan quyển, hắn đảo mắt nhìn cái tên đan dược, chính là một loại đan dược với tên Huyền Dương Đan. 

 Có điều sau khi nhìn đan phương luyện chế thì Diệp Thành bất giác cau mày, mặc dù hắn chưa từng luyện chế Huyền Dương Đan nhưng chỉ cần nhìn là có thể nhìn ra vấn đề của đan phương. 

 Muốn chơi ta à! 

 Khoé miệng Diệp Thành nhếch lên nở nụ cười, hắn cũng ném ánh mắt nhìn sang Nhạc Chân ở vị trí trên cao. 

 Bùng! Bùng! Bùng! 

 Khi Diệp Thành đang cười lạnh lùng thì luyện đan vân đài đã bùng lên từng hoả diệm với đủ sắc màu, có chân hoả, cũng có địa hoả nhưng đa phần là địa hoả, mỗi loại một màu, giống như bông hoa với năm màu sắc rực rỡ kéo theo sự chú ý của người xem. 

 Diệp Thành bắt đầu hành động, hắn gọi tiên hoả ra, tiên hoả vàng kim chói lọi. 

 Chân…chân hoả vàng kim! 

 Không chỉ những người tới đây xem buổi tuyển chọn mà đến cả Nhạc Chân, Nhạc Hải và Nhạc Tấn cũng phải ngồi thẳng dậy, cho dù là bọn họ thì đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy chân hoả, vả lại còn là hoả diệm tinh tuý. 

 Lại nhìn sang Nhạc Chân, mặc dù từng thấy chân hoả của Diệp Thành nhưng đôi mắt ông ta không khỏi sáng lên. 

 Cả sáu người xoa cằm, ánh mắt rực lửa, người nào cũng đang có tính toán riêng, bọn họ muốn đoạt chân hoả của Diệp Thành về sau đó cống tiến cho Khô Nhạc sư tôn của mình. 

 Hoả diệm màu vàng kim! 

 Ở vị trí trên cao, Tạ Vân chuyển kiếp nheo mắt, trong đôi mắt loé lên ánh nhìn xa xăm. 

 Hiện trường cũng vì tiên hoả vàng kim của Diệp Thành mà nhốn nháo, rất nhiều hoả diệm với năm màu rực rỡ đã không còn đủ sức hấp dẫn, phần lớn ánh mắt của luyện đan sư đều đổ dồn sang Diệp Thành. 

 Trong chốc lát, bầu không khí của Vọng Thiên Các vô cùng náo nhiệt, Diệp Thành trở thành trung tâm của mọi sự chú ý. 

 Dù là vậy thì Diệp Thành vẫn ngó lơ, hắn thoải mái điều tiết ngọn lửa, từng cây linh thảo được cho vào lư luyện đan, vả lại thủ pháp luyện đan còn hết sức thuần thục vượt xa sức tưởng tượng của mọi người khiến phía Nhạc Chân không thể rời mắt, khi ở độ tuổi của Diệp Thành bọn họ còn kém Diệp Thành xa. 

 Thánh Chủ quả là Đan Thánh! 

 Ở trên lầu ba, Niệm Vi nhìn mà si mê. 

 Năm xưa, trong đại hội đấu đan ở Đại Sở, Diệp Thành đã viết nên thần thoại, hắn chính là Đan Thánh được phong vị thời đó, làm chấn động Đại Sở. 

 Lúc đó cô mới chỉ là một đệ tử nhỏ bé, căn bản không có duyên được quan sát, hiện giờ trong cuộc tuyển chọn luyện đan sư ở U Đô, lại có quy mô hơn cả đại hội đấu đan ở Đan Thành, cuối cùng cô có thể tận mắt chứng kiến sức mạnh cái thế quần hùng của Diệp Thành rồi. 

 “Tử Linh, hắn không hề đơn giản”, đúng lúc này, Tạ Vân chuyển kiếp truyền âm cho Tử Linh. 

 “Đương nhiên rồi”, Niệm Vi mỉm cười. 

 “Hiếm khi ta thấy muội cười như vậy, tên Diệp Thành đó không phải là người trong lòng muội chứ?”, Tạ Vân chuyển kiếp nhìn lên lầu ba, giọng nói đầy ý tứ. 

 “Cửu Hoàng huynh đùa muội rồi”, Niệm Vi mỉm cười, “sau lần tuyển chọn này huynh ấy sẽ cho huynh một bất ngờ”. 


 “Sao có thể”, tất cả luyện đan sư mặt mày ngỡ ngàng, chưa hết một nén hương mà đã luyện ra đan dược, khả năng thiên bẩm khiến người ta bất ngờ. 

 “Đánh giá hắn thấp rồi”, lại nhìn sang phí Nhạc Sơn, ông ta nheo mắt lên tiếng. 

 “Nhạc Chân, đệ làm thế nào vậy?”, Nhạc Tấn hắng giọng lạnh lùng nhìn sang Nhạc Chân. 

 “Đệ…”, Nhạc Chân rất muốn biện minh, rõ ràng ông ta đã đưa đan phương sai cho Diệp Thành, luyện đan sư cấp sáu thông thường cũng khó có thể nhìn ra, thế mà Diệp Thành lại làm được, không những làm được mà còn luyện ra được đan dược trong thời gian nhanh nhất, đây là việc vượt ra khỏi dự liệu của ông ta, cho dù là ông ta thì cũng không thể luyện ra đan dược nhanh đến như vậy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.