Chương trước
Chương sau
Trong màn đêm đen tối, gió lạnh thét gào. 

 Thiên địa tang thương như có vẫn khúc viễn cổ vang lên mang theo nỗi thê lương ai oán. 

 Diệp Thành ôm Sở Linh hồi lâu không nỡ buông tay. 

 Lại một nữ tử nữa chết trong lòng hắn, hi sinh vì hắn, một đoạn tình duyên chốn hồng trần vì hợp hoan mang đến cuối cùng lại hóa thành u vân, kiếp này không còn Sở Linh nữa. 

 Bóng người rợp trời từ tứ phương bay đến, trông thấy cảnh Diệp Thành toàn thân máu me ôm lấy Sở Linh đang không ngừng tiêu tán, cơ thể bọn họ bất giác run lên, ai nấy đều giàn giụa nước mắt. 

 Chín mươi nghìn quân viễn chinh của Đại Sở xuất quan nhưng chỉ có một mình Diệp Thành còn sống sót quay về, những người khác ngoài Sở Linh ra thì đều bị chôn vùi nơi Bắc Sở, và có quá nhiều người trong số đó là người thân của bọn họ. 

 Trận chiến này bọn họ bại một cách thê thảm, chín mươi nghìn tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên đều bị nhấn chìm nhưng lại chưa một ai có thể huỷ diệt đi Thiên Ma trụ trọc trời kia. 

 Có điều bọn họ đều biết rằng sự quyết đoán của Diệp Thành là hoàn toàn chính xác, vì bọn họ đã thực sự sát phạt được tới dưới chân Thiên Ma trụ, nếu không phải Thiên Ma Đại Đế giáng thế thì đoàn quân viễn chinh của Đại Sở nhất định đã thành công rồi. 

 Thiên Ma lại công phá thành rồi! Thiên Ma lại công phá thành rồi! 

 Trong nỗi bi thương, phía tường thành của Nam Sở lại vang lên tiếng hô gọi như làn sóng. 

 Tiếp đó chính là tiếng nổ ầm vang chấn động thiên địa, đại quân Thiên Ma như biển cả lại lần nữa xông lên tấn công về phía tường thành của Nam Sở. 

 Giết! Giết! Giết! 

 Diệp Thành máu me nhơ nhuốc, hắn đứng dậy cầm sát kiếm đẫm máu, tiếng thét điên cuồng vang vọng, đôi mắt xa xăm không bến bờ hằn lên từng vân máu đỏ ngầu, thần sắc tôi độc. 

 Thế nhưng Diệp Thành lảo đảo bước đi không quá năm giây thì lại ngã xuống. 

 Thương thế của hắn quá nặng, mặc dù có Hỗn Độn Thần Đỉnh và Sở Linh thay hắn hứng chịu đòn tuyệt sát của Thiên Ma Đại Đế nhưng căn cơ của hắn vẫn tổn hại nặng nề, căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể và linh hồn bản mệnh đều bị thương. 

 Haiz! 

 Gia Cát Vũ bước ra, ông ta đỡ lấy Diệp Thành đưa hắn biến mất khỏi nơi này. 

 Hậu duệ các hoàng đế cũng không nhàn rỗi, bọn họ lần lượt quay về trấn thủ từng vùng nơi mình kiểm soát tránh để Thiên Ma lẻn vào. 

 Rầm! Đoàng! 

 Nam Sở vừa im lặng chưa lâu đã lại lần nữa bị từng tiếng nổ rầm trời bao trùm. 

 Nhìn vào phía xa có thể thấy đại quân Thiên Ma như vùng biển đen kịt choán lấp cả bầu trời và mặt đất, hết lần này tới lần khác tấn công về tường thành của Nam Sở muốn thôn tính và nhấn chìm nơi này, bọn chúng thề phải thôn tính nơi này mới thôi. 

 Giết! 

 Các tu sĩ của Đại Sở không hề sợ chết, từng lớp người hi sinh thân mình trên tường thành mà vẫn có liên tiếp những bóng người xông lên, đó là tường thành chất xồng thây máu. 

 Thú vị đấy! 

 Trên hư thiên của Bắc Chấn Thương Nguyên, Thiên Ma Đại Đế ngả người trên vương toạ, một tay chống cằm nhìn về Nam Sở với ánh mắt đầy hứng thú như thể có thể trông thấy cảnh tượng đại chiến ở Nam Sở dù cách đó không biết bao xa. 

 Trận chiến này bọn chúng tất thắng, vì Đại Sở hiện giờ không có kẻ nào có thể là đối thủ với ông ta, nếu như ông ta tham chiến vì thì tường thành này cũng phải sụp đổ. 

 Nhưng thân là Đại Đế, ông ta không cần phải bận tâm tới toán sau kiến này, việc chém giết với bọn họ đối với ông ta mà nói căn bản không hề có tính kích thích, so với việc tham chiến thì ông ta muốn ngồi một chỗ quan sát hơn, ông ta thích nhìn cảnh tượng người khác vùng vẫy dãy dụa một cách thảm hại. 

 “Truyền lệnh xuống dưới kẻ nào có thể trảm được Hoang Cổ Thánh Thể thì thưởng một dòng máu đế”, Thiên Ma Đại Đế tuỳ hứng lên tiếng. 

 “Tuân mệnh”, Thiên Nữ Ma Quân không dám trái lời, lập tức giơ tay lên chỉ vào hư thiên vời vời, nhất chỉ đó hoá thành thần âm vang vọng không ngừng giữa hư thiên khiến cả đại quân Thiên Ma đều nghe thấy. 

 Máu đế? 

 Chỉ cần là những người nghe thấy thì sức chiến đấu đều sục sôi thấy rõ. 

 Máu đế chính là máu của Đại Đế, còn quý hơn cả thần dược, trong đó bao hàm pháp tắc đại đạo, chính là thần vật vô thượng, nuốt một dòng máu đế còn hơn cả tu hành cả nghìn năm, đó là cơ duyên của tạo hoá. 

 Giết! 

 Thiên Ma binh gào thét chấn động đất trời, tên nào tên nấy hăng máu xông lên như những kẻ điên không cần mạng sống. 


 Chúng tướng của Thiên Ma điên cuồng xông lên. 

 Trận đại chiến vô cùng thảm khốc. 

 Đại quân Thiên Ma có mấy lần suýt nữa đã công phá được tường thành nhưng lại bị tu sĩ của Đại Sở đánh lui. 

 Phía này, Gia Cát Vũ đã đưa Diệp Thành tới trụ sở chính của Thiên Đình, cho hắn ngâm mình trong bể linh trì do nhiều loại thần dược ngưng tụ thành.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.