Chương trước
Chương sau
Tử Huyên! 

 Diệp Thành cũng dàn dụa nước mắt, đó là hình nộm nữ nhân từng tu luyện cùng hắn, cùng hắn đi cả chặng đường đến ngày hôm nay ấy vậy mà nhận về kết cục bi thảm như cánh hoa bị cuốn bay theo chiều gió. 

 “Nữ Đế, Thánh Quân, Tử Huyên cuối cùng cũng đuổi kịp theo dấu chân mọi người rồi”, vào thời khắc sinh tử, Tử Huyên mỉm cười, miệng trào máu, nước mắt tuôn rơi. 

 Trong tầm nhìn mơ hồ, Tử Huyên như trông thấy bóng dáng nữ đế phong hoa tuyệt đại và bóng hình vững chãi, đó là Đông Hoa Nữ Đế Nguyệt Thương và Hoang Cổ Thánh Thể Đế Hoang, đó là hai thần thoại của Chư Thiên Vạn Vực. 

 Giống như Thái Hư Cổ Long, nụ cười của cô trước khi chết mang theo biết bao nỗi niềm và sự mỏi mệt. 

 Phần tàn hồn của nữ đế đã viết thêm một đoạn đời rồi mới đi đến hồi kết chốn hồng trần này. 

 Diệp Thành nhất định phải thắng! 

 Vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, người mà cô nhìn chính là Diệp Thành giống như năm xưa Nữ Đế nhìn Đế Hoang vậy. 

 Những năm tháng xa xưa, Đế Hoang bảo vệ cho Nguyệt Thương, một mình độc chiến với năm Đại Đế của Thiên Ma Vực, Nguyệt Thương thành đế rồi nhưng Đế Hoang lại qua đời, ông ta chiến đấu tới những giọt máu cuối cùng trong Hoang Cổ Thánh Thể. 

 Hôm nay sau bao năm tháng dài đằng đắng vẫn vì nỗi day dứt của nhân quả, cô là tàn hồn của Nữ Đế, hắn là người kế thừa Hoang Cổ Thánh Thể, mặc dù đều không phải hai phiên bản hoàn chỉnh nhưng điểm khác nhau là lần này tàn hồn của Nữ Đế lại bảo vệ người kế thừa thánh thể. 

 A! 

 Khuôn mặt Diệp Thành đẫm nước mắt, hắn điên cuồng vung huyết linh thần đao, hắn thậm chí không có thời gian mà nhìn Tử Huyên thêm lần cuối. 

 Đoàn quân viễn chinh của Đại Sở gần như bị nhấn chìm, chỉ còn lại hắn và Sở Linh, Thánh Chủ Thiên Đình của Đại Sở lúc này đang bỏ trốn lưu vong. 

 Không phải hắn sợ chết mà hắn cần phải sống, cần niết bàn trong tuyệt cảnh, cho tới khi đạt đến cảnh giới Chuẩn Thiên viên mãn, liệt vị thánh thể Đại Thành. 

 Chỉ có như vậy hắn mới có tư cách đấu lại với vị đế kia, mới có thể bảo vệ thương sinh của Đại Sở, mới có thể xoay chuyển càn khôn trên con đường trải đầy xương máu, đòi lại món nợ máu cho những anh hồn đã hi sinh vì Đại Sở. 

 Bên cạnh Diệp Thành, Sở Linh dàn dụa nước mắt. 

 Sức mạnh của Thiên Ma Đại Đế khiến hắn run sợ, đến cả Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên thông thiên cũng không thể trụ lại nổi sau đòn công kích của ông ta thì hắn không nhìn thấy bất cứ hi vọng nào, con đường phía trước trong mắt hắn không hề có ánh sáng le lói. 

 Vô vị! 

 Thiên Ma Đại Đế vặn cổ, lại lần nữa giơ tay chỉ vào Diệp Thành và Sở Linh ở phía xa. 

 Lại là đạo thần mang lôi chớp đó rẽ ngang qua bầu trời. 

 Chiến! 

 Tiếng hét của Diệp Thành vang vọng khắp nơi, đôi mắt hắn đỏ ngầu, hắn thiêu đốt căn nguyên thánh thể và sức mạnh huyết mạch tạo ra hỗn độn đạo tắc đan xen với sức mạnh luân hồi đẩy vào bên trong thần đỉnh hỗn độn. 

 Thế nhưng vào giây phút thần mang lôi chớp kia sắp công phá Hỗn Độn Thần Đỉnh thì một bóng hình chắn trước mặt hắn, đó là Sở Linh . 

 Bang! 

 Âm thanh thần mang lôi chớp và Hỗn Độn Thần Đỉnh va chạm vào nhau vang lên chói tai. 

 Thế nhưng đạo thần mang kia không đâm xuyên Hỗn Độn Thần Đỉnh khiến Thiên Ma Đại Đế hơi nhướng mày, ông ta nhìn lớp độn giáp thiên tự của Hỗn Độn Thần Đỉnh, khoé miệng lại lần nữa nở cụ cười, đôi mắt đế đạo loé lên tia thần mang. 

 “Đại La Kim Tiên, Độn Giáp Thiên Tự, khí hỗn độn, vạn vận chi đạo”, Thiên Ma Đại Đế cười u ám, điệu cười mang theo ma lực vô thượng vang vọng khắp thiên địa tăm tối này. 

 Phụt! Phụt! 

 Mặc dù Hỗn Độn Thần Đỉnh không bị phá vỡ nhưng Diệp Thành và Sở Linh lại phun ra máu. 

 Cả hai người bay đi, dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, bọn họ giống như hai vì sao sáng chói lướt từ Bắc Chấn Thương Nguyên tới Trung Thông Đại Địa, xuyên qua đầm Nam Yến cuối cùng ngã xuống Đại Sở. 

 Bịch! 

 Đột nhiên, tiếng động mạnh vang lên, một ngọn núi cao sừng sững của Nam Sở vì sự va chạm của hai người họ mà sụp đổ. 

 Cứu người! Cứu người! 

 Ở năm cương vực lớn của Nam Sở đồng loạt vang dội tiếng hô hoán, vô số người bay ra khỏi vùng đất đó, bọn họ ngỡ ngàng nhìn bóng hình Diệp Thành và Sở Linh ba vào Nam Sở mà không có nổi sức cứu vãn. 

 Trong bóng tối ảm đạm, trên đại địa nhuốm đỏ máu đá rơi đầy mặt đất. 

 Diệp Thành lồm cồm bò dậy, thánh thể cường hãn lúc này cũng nhuốm đầy máu, hắn vẫn chưa chết, Hỗn Độn Thần Đỉnh và Sở Linh thay hắn đỡ lấy đòn tuyệt sát của pháp tắc đế đạo. 

 Linh Nhi! 

 Diệp Thành lảo đảo bước đi, hắn vội chạy về một hướng, “bịch” một tiếng, Diệp Thành quỳ xuống đất, hắn dùng khí lực còn sót lại điên cuồng mọi móc từng lớp đá nhuốm máu. 


 Trong nụ cười Sở Linh mang theo nước mắt, cô mỏi mệt nằm trong lòng hắn, cảm nhận hơi ấm cuối cùng từ cơ thể hắn, đôi mắt rưng rưng không còn chút ánh sáng, chỉ có giọng nói khẽ khàng vang lên: “Kiếp sau nguyện cho ta và chàng sống ở thế giới người phàm, không vướng bận chuyện hồng trần, ngày ngày cày cấy ruộng nương, trồng rừng đào mười dặm, mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi”. 

 Giọng Sở Linh cũng im bặt sau khi đôi mắt cô từ từ khép lại, chỉ còn đôi hàng lệ long lanh chảy dài theo gò má. 

 A….! 

 Tiếng thét đớn đau của Diệp Thành thấu tận trời xanh.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.