Chương trước
Chương sau
Thánh thể Đại Thành địch lại Đại Đế! 

 Câu nói này cứ vang dội trong thần hải của Diệp Thành. 

 Trong chốc lát, đôi mắt ảm đạm của hắn lại lần nữa lóe lên thần mang, ý chí chán chường lại như có ngọn lửa bùng lên khát vọng, mặc dù chỉ là một nửa Hoang Cổ Thánh Thể nhưng đó lại là tia hi vọng đáng giá. 

 Giết! 

 Sau tiếng hô, hắn vung huyết linh thần đao. 

 Phía sau, Thái Hư Cổ Long, Tử Huyên và Sở Linh cũng di chuyển theo, mục đích là bảo vệ hai bên trái phải của Diệp Thành. 

 Phụt! Phụt! Phụt! 

 Đại quân Thiên Ma như lũ cuốn nhưng lại hoá thành huyết vụ từng đám từng đám một, đại quân hàng chục triệu người vẫn không thể nào ngăn được bước chân của bốn người bọn họ, Bắc Chấn Thương Nguyên phòng thủ kiên cố lại bị mở ra một đường máu. 

 Trên hư thiên, Thiên Ma Đại Đế vẫn đứng đó sừng sững. 

 Lúc này, tu vi của ông ta đã bị trấn áp xuống cảnh giới Thiên nhưng uy lực của ông ta lại như ngọn núi sừng sững quật cường trấn áp chư thiên, bầu hư thiên đó đã trở thành không gian hỗn loạn. 

 Không biết từ bao giờ phía sau ông ta mới có hàng tỷ ma quang bay tới, hình thành một vương toạ khổng lồ. 

 Thiên Ma Đại Đế ngồi xuống, một tay chống cằm nhìn phía Diệp Thành từ trên cao: “Hoang Cổ Thánh Thể, thật khiến bản đế phải bất ngờ”. 

 “Đại đế, phía Thiên Ma Quân…”, Thiên Nữ Ma Quân tiến lên trước định nói gì thêm lại thôi. 

 “Chết thì cũng chết rồi”, Thiên Ma Đại Đế cười giễu cợt, ông ta nhàn nhã giơ tay lên, trên đầu ngón tay có lôi chớp quẩn quanh, đan xen với đế đạo pháp tắc, ngưng tụ thành một đạo thần mang lôi chớp. 

 “Đúng là vô vị”, Thiên Ma Đại Đế nhếch miệng gảy ra đạo thần mang lôi chớp kia, mục tiêu chính là phía Diệp Thành. 

 Thần mang lôi chớp màu đen vút qua hư thiên nhưng không có dị tượng kinh thế xuất hiện, cũng không có âm thanh chấn động hư thiên, mọi thứ đều diễn ra hết sức bình thường. 

 Thế nhưng đạo thần mang đó lại khiến phía Thái Hư Cổ Long đang sát phạt lên phía trước lập tức quay người. 

 Mặc dù trông nó hết sức bình thường nhưng lại mang theo sức mạnh huỷ thiên diệt địa, trong đó còn có pháp tắc đế đạo của Thiên Ma Đại Đế, một khi bị đâm trúng thì chỉ có hoá thành tàn tro. 

 Đi! 

 Thái Hư Cổ Long gằn lên, nhanh chóng sử dụng thủ ấn. 

 Thấy vậy, Tử Huyên nghiến răng, một tay kéo Diệp Thành, một tay kéo Sở Linh, cô bước ra cả hàng chục nghìn trượng, huyết tế thọ nguyên, điên cuồng thi triển Thúc Địa Thành Thốn, chỉ hi vọng không bị đế đạo pháp tắc của Thiên Ma Đại Đế đâm trúng. 

 Thái Hư Động! 

 Cũng vào lúc này, Thái Hư Cổ Long đã thiêu đốt sức mạnh long hồn, ngưng tụ thành vòng xoáy thái hư động. 

 Vù! 

 Đạo thần mang kia rẽ qua bầu trời làm sụp đổ bầu trời phía đó rồi bay thẳng vào vòng xoáy thái hư một cách chuẩn xác. 

 Mặc dù thái hư động rất huyền diệu nhưng lại không trụ nổi một giây đã vỡ tan. 

 Phụt! 

 Thái Hư Cổ Long phun ra máu, hắn lập tức bay đi, cơ thể nhơ nhuốc máu. 

 Không trụ nổi một chiêu! 

 Thiên Ma Đại Đế cười u ám, ông ta lại lần nữa gảy ra một đạo thần mang lôi chớp. 

 Chiến! 

 Thái Hư Cổ Long rít lên, huyết tế ra sức mạnh long hồn và nguyên thần long hồn, hoá thân thành cự long to hàng chục nghìn trượng, từng lớp vảy rồng lấp lánh tiên quang sáng chói, thiêu đốt đạo tắc của rồng. 

 Có điều mặc dù hoá thành hình rồng nhưng trước mặt Thiên Ma Đại Đế hắn lại không đáng để nhắc đến. 

 Không lâu sau đó, Thái Hư Cổ Long bị đâm xuyên, linh hồn bản mệnh của hắn cũng phải chịu đòn tấn công mang tính huỷ diệt, máu tưoi nhuốm đỏ hư thiên trông vô cùng choán mắt, hắn giống như chiếc lá lìa cành bay vô định giữa hư thiên. 

 Long Gia! 

 Diệp Thành vẫn đang sát phạt lên trước đột nhiên quay đầu lại nhưng lại thấy máu của Thái Hư Cổ Long choán mắt trong không gian, cơ thể cũng nứt ra. 

 “Chí tôn, cái danh xưng này cho ông thật không xứng”, đôi mắt Thái Hư Cổ Long ảm đạm, ánh sáng trong đôi mắt tối dần, cơ thể hắn đang nứt lìa, linh hồn cũng đang vỡ tan, đế đạo pháp tắc của Thiên Ma Đại Đế đang thôn tính chút sinh khí cuối cùng của hắn. 

 Thái Hư Cổ Long, một phần tàn hồn của Thái Hư Long Đế đã trải qua những năm tháng vô tận mới sinh ra được thần trí, hoá thành long hình cũng bởi sau khi đã trải qua bể dâu của kiếp người. Tiền kiếp của hắn là Thái Hư Long Đế, lừng lẫy muôn đời, là vô địch chư thiên, còn hắn lại phải chịu cái kết thảm khốc trong khi thăng hoa cực hạn. 

 Ở Nam Sở, Long Nhất và Long Ngũ đôi mắt chan hoà nước mắt. 

 Hai người họ và Thái Hư Cổ Long cùng một thể nhưng vì Thần Hoàng Huyền Thần mà phân thành ba người, cả ba còn thân thiết hơn anh em ruột thịt, hiện giờ Thái Hư Cổ Long đang bị huỷ diệt, bọn họ đau thấu tận tim gan. 

 A….! 

 Diệp Thành nước mắt dàn dụa, tiếng hét như tiếng sấm chớp chấn động thiên địa. 

 Tử Huyên chắp hai tay lại với nhau triệu gọi trận pháp cổ xưa, cô huyết tế thọ nguyên và sức mạnh tàn hồn của nữ đế. 

 Thế nhưng cho dù Tử Huyên có mạnh thì cũng vẫn khó có thể chặn lại được sự công phá của Thiên Ma Đại Đế. 

 Phụt! 

 Sau màn mưa máu bắn vọt choán lấp bầu trời, Tử Huyên cũng bị đạo thần mang lôi chớp kia đâm xuyên cơ thể, ngã xuống khỏi hư thiên.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.