Chương trước
Chương sau
Haiz! 

 Gia Cát Vũ lại lần nữa thở dài, ông ta quay người rời đi. 

 Khi đối đầu với Thiên Ma, ngay từ đầu Đại Sở đã yếu thế, hiện giờ chín mươi nghìn tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên phải bỏ mạng, khó khăn chồng chất khó khăn, Gia Cát Vũ căn bản cũng không có thời gian chăm sóc Diệp Thành, ông ta là một trong những tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên hiếm hoi của Đại Sở, ông ta cần phải chiến đấu, không có đường lui. 

 Sau khi ông ta rời đi, biển linh trì sục sôi, phun lên từng sắc màu dị thường. 

 Ngay sau đó, xung quanh Diệp Thành hình thành nên vòng xoáy, đó là thôn thiên ma công đang tự vận hành, cơ thể hắn giống như cái động không đáy, tinh hoa của linh trì thông qua từng lỗ chân lông thấm vào cơ thể hắn, bù đắp cho tứ chi bách hài, lục phủ ngũ tạng và căn nguyên thánh thể. 

 Không lâu sau đó, thánh thể hoàng kim hoang tàn của Diệp Thành dần phục hồi bằng tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy được khiến hắn lại lần nữa được tái sinh. 

 Gừ! Gừ! 

 Trong cơ thể Diệp Thành vang lên tiếng rồng gầm, đó là sức mạnh huyết mạch, tiếng gằn được đan xen bởi ý chí chiến long và Đan Tổ Long Hồn. 

 Vù! 

 Trong khi tiếng rồng gằn lên, từ trong ngực Diệp Thành có một luồng ánh sáng màu tím bay ra. 

 Nếu nhìn kĩ thì đó chính là một viên linh châu, bên trong viên linh châu này phong cấm một nửa viên đan dược màu tím chính là Thiên Tịch Đan. 

 Rắc! 

 Giây phút sau đó, linh châu nứt ra, một nửa viên Thiên Tịch Đan màu tím cũng hiện lên, khí tức ở cảnh giới Thiên sục sôi, bên trong chứa đựng sức mạnh dồi dào, luồng sức mạnh ấy đang điên cuồng thấm vào trong cơ thể Diệp Thành. 

 Đột phá! Đột phá! 

 Trong ý thức, linh hồn Diệp Thành đang không ngừng gào thét. 

 Hai cánh cửa lại lần nữa xuất hiện, bước qua cánh cửa đầu tiên chính là tu vi Chuẩn Thiên trọn vẹn, bước qua cánh cửa thứ hai chính là cảnh giới Thiên. 

 Diệp Thành cố gắng hết sức, điên cuồng công phá nhưng hết lần này tới lần khác thất bại, hai cánh cửa đó trông gần như ngay trước mặt nhưng lại xa vời vợi, đó là một đạo thiên trảm khiến người ta dùng hết kiếp này cũng không thể vượt qua. 

 Mặc dù ngất đi nhưng trên khuôn mặt hắn lại nhuốm đỏ máu. 

 Hắn cần vượt qua cánh cửa đó, cần đạt được tu vi Chuẩn Thiên viên mãn, cần Thánh Thể Đại Thành thì hắn mới có thể đấu lại được Đại Đế, mới có sức chiến đấu ngang hàng với Đại Đế. 

 Đột phá! Đột phá! 

 Bên trong đại điện của Thiên Huyền Môn, Phục Nhai với đôi mắt đỏ ngầu nhìn màn nước huyễn thiên mà trong lòng thầm gào thét. 

 Đông Hoàng Thái Tâm đứng bên cạnh ông ta, mái tóc dài đã chuyển thành màu đỏ máu, khuôn mặt tái nhợt không còn giọt máu, cũng giống như Phục Nhai, bà ta nhìn chằm chằm vào màn nước huyễn thiên với hi vọng người thanh niên từ trước tới giờ chưa từng khiến bọn họ thất vọng có thể tạo ra kì tích một lần nữa. 

 Vào thời khắc sinh tồn, nếu Đại Sở có thể có xuất hiện một người ở cảnh giới Thiên thì bọn họ vẫn có hi vọng xoay chuyển tình thế. 

 Thế nhưng Thiên Huyền Môn biết rằng thời đại này cách thời đại Thần Hoàng quá gần, có sự áp chế lạc ấn về đạo của Thần Hoàng, tu sĩ của Đại Sở gần như không thể nào tiến giới tới cảnh giới Thiên mà phong vị Hoàng Đế. 

 Có điều không ai có thể tiến giới tới cảnh giới Thiên không có nghĩa là Đại Sở không ai địch lại được Thiên Ma Đại Đế. 

 Trời cao vẫn rất công bằng, ban tặng cho Đại Sở một vị Hoang Cổ Thánh Thể, Hoang Cổ Thánh Thể Đại Thành có sức chiến đấu với Đại Đế, đây chính là hi vọng, mặc dù Diệp Thành mới chỉ là một nửa Hoang Cổ Thánh Thể.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.