Chương trước
Chương sau
Còn không vào trong? 

 Pháp Luân Vương liếc nhìn Diệp Thành đang chăm chú quan sát càn khôn trì. 

 Diệp Thành thẫn thờ giây lát, hắn hiểu ra ngụ ý của Pháp Luân Vương, thần trì được gọi ra từ dị vực kia có thể dùng để trị thương. 

 Đương nhiên Diệp Thành cũng không từ chối, Đại Sở hiện giờ cần hắn nhanh chóng hồi phục trạng thái đỉnh phong. 

 Ngay sau đó, hắn bước một chân vào càn khôn trì, nước của càn khôn trì cũng dậy sóng, chân nguyên tinh tuý bên trong càn khôn trì dần thấm vào trong cơ thể Diệp Thành thông qua từng lỗ chân lông, bù đắp cho thánh thể của hắn. 

 Vẻ mặt Diệp Thành trang nghiêm như một lão tăng đang ngồi thiền, hắn thi triển thôn thiên ma công, cố gắng hấp thu tinh hoa trong thần trì. 

 Ở một bên, ông lão mặc hắc bào của Thiên Đình đi theo tuỳ tùng tế gọi ra sát kiếm bảo vệ thần trì, tránh biến cố đột nhiên xuất hiện. 

 Phía này, Pháp Luân Vương và Lâm Thi Hoạ đứng song song lặng lẽ nhìn âm minh khôi tướng và đại quân Thiên Ma đang huyết chiến. 

 Không biết vì sao khoé miệng Lâm Thi Hoạ lại liên tiếp có máu trào ra, từng dòng máu nối tiếp nhau chảy mãi không dừng khiến khí tức của cô yếu đi trông thấy, đôi mắt cũng theo đó mà ảm đạm hơn. 

 “Đáng không?”, Pháp Luân Vương nãy giờ vẫn im lặng chợt lên tiếng như thể ông ta biết được vì sao Lâm Thi Hoạ lại như vậy. 

 “Có thể cứu được mạng huynh ấy thì có nghĩa là cứu được thêm nhiều mạng người, vì sao không đáng?”, Lâm Thi Hoạ khẽ mỉm cười, cô cười mỏi mệt, “chỉ mong có thể thêm chút thời gian cho tiền bối để cứu thêm được nhiều người hơn”. 

 Pháp Luân Vương không nói nữa, ông ta chợt cau mày. 

 Không biết mất bao lâu Pháp Luân Vương lại lần nữa kết ấn quyết triệu gọi ra nhiều âm minh khôi tướng hơn để trợ chiến, vì lại có thêm đại quân thiên ma sát phạt tới từ một phương nên trận thế mở rộng hơn khiến Pháp Luân Vương không khỏi kiêng dè. 

 Lần này ông ta không chỉ thông linh âm minh khôi tướng mà còn triệu gọi ra Âm Minh Tử Tướng tàn lưu năm xưa, đến cả tị tổ tam tông, trưởng lão tam tông và rất nhiều tu sĩ mạnh cổ xưa cũng lần lượt được được triệu gọi ra. 

 Rầm! 

 Sau tiếng động dữ dội, Diệp Thành bay ra khỏi càn khôn trì, hắn cứ thế nuốt trọn tinh hoa tàn lưu trong càn khôn trì. 

 Hắn còn chưa khôi phục lại trạng thái đỉnh phong nhưng ít nhất thì đã có thể khôi phục được bảy, tám phần sức chiến đấu, so với trạng thái yếu ớt trước kia thì hắn có khả năng tự bảo vệ bản thân hơn, vết thương của hắn quá nặng, cho dù là càn khôn trì thì cũng không thể hoàn toàn trị thương. 

 Diệp Thành đi tới, hắn đứng về phía Pháp Luân Vương cười nói: “Không ngờ Diệp Thành lại kề vai tác chiến với Pháp Luân Vương”. 

 “Ngươi nên cảm tạ Thiên Ma mới đúng”, Pháp Luân Vương nói giọng dứt khoát, sải bước gia nhập vào trận đại chiến. Ông ta tung ra một chưởng quét bằng cả đám, đoạt lại chiến mâu màu đen rồi cứ thế sát phạt về phía ba tên ma tướng của Thiên Ma. 

 Ngông cuồng! 

 Ba tên Thiên Ma Tướng hắng giọng lạnh lùng, liên thủ tấn công. 

 Sức chiến đấu của Pháp Luân Vương mạnh mẽ, ông ta đâm ra một mâu khiến ma tướng đang cầm chiến rìu máu me nhơ nhuốc và bay đi. 

 Thấy vậy, Diệp Thành cũng cầm thần đao huyết linh sát phạt vào, hắn vung đao dẹp bằng cả đám, sau đó sát phạt tới phía trước Pháp Luân Vương, một đao suýt chút nữa đã có thể khiến ma tướng cầm chiến mâu bỏ mạng, tiếp đó là một chưởng khiến tên ma tướng cầm ma đao phải lùi về sau. 

 Ông lão mặc hắc bào phía Thiên Đình cũng sát phạt tới, ông ta không thể địch lại được ma tướng nhưng đối phó với ma binh thì ông ta dư sức. 

 Sau một tiếng hí, thanh loan cùng Lâm Thi Hoạ xông vào trận chiến, đôi cánh nó dang rộng quét ra hoả diệm sấm sét khiến từng đám thiên ma binh hoá thành làn khói. 

 Phụt! 

 Sau làn máu bắn vọt, Pháp Luân Vương cái thế dùng một mâu đâm xuyên ngực tên ma tướng kia, đến cả binh khí bản mệnh của hắn cũng tiêu tan. 

 “Ngươi nên tiễn cô nhóc một đoạn”, Pháp Luân Vương tấn công về phía tên ma tướng đang cầm ma đao, trong lúc này còn không quên liếc nhìn Diệp Thành vừa trảm diệt một tên ma tướng, “cô nhóc đó và ta đã thống nhất thoả thuận không bao giờ thay đổi”. 

 Nghe vậy, Diệp Thành đang chuẩn bị đại sát tứ phương thì chợt cau mày, hắn nhìn về một hướng trong hư thiên, ánh mắt dừng lại phía thanh loan, nói chính xác là dừng lại ở Lâm Thi Hoạ trên người thanh loan. 

 Lâm Thi Hoạ ngả người trên đó, thần quang toàn thân tối tăm, cả cơ thể đều bị một lớp tử khí bao quanh. 

 Diệp Thành thấy vậy thì lập tức bước vào hư thiên, đáp trên thân thanh loan. 

 Thi Hoạ! 

 Diệp Thành nắm chặt bàn tay Thi Hoạ rồi đẩy tinh nguyên vào trong cơ thể cô, lúc này hắn mới nhận ra bàn tay của Lâm Thi Hoạ rất lạnh, binh khí bản mệnh của cô cũng không ngừng tan biến, ngọn lửa linh hồn đang nhanh chóng lụi tàn. 

 “Sư huynh đừng phí tinh nguyên vô ích”, Lâm Thi Hoạ vẫn dựa vào lòng Diệp Thành, cô khẽ lên tiếng, giọng nói mỏi mệt. 

 Diệp Thành không nói gì, hắn vẫn đang điên cuồng đẩy tinh nguyên vào cơ thể cô, đôi mắt hắn đỏ ngầu, nếu không phải Pháp Luân Vương nói thì hắn cũng không biết Lâm Thi Hoạ hiến tế linh hồn, cô đã chuẩn bị đối mặt với cái chết từ trước cho nên mới dám hôn hắn. 

 “Có thể được chết trong lòng huynh thật là tốt”, Lâm Thi Hoạ vẫn đang mấp máy môi, khuôn mặt tái nhợt, cô vùi đầu vào ngực Diệp Thành, có lẽ đây là lần đầu tiên cô gần hắn như vậy và cũng được định là lần cuối cùng. 




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.