Chương trước
Chương sau
Nhìn người kia, Diệp Thành chợt hoang mang, hắn tưởng rằng mình đang nhìn nhầm, chỉ vì khuôn mặt đó khiến hắn nhớ về Pháp Luân Vương. 

 Diệp Thành không dám tin người mà Lâm Thi Hoạ thông linh từ U Minh lại là Pháp Luân Vương đã chết. 

 Trong chốc lát, từng cảnh tượng trước kia ùa về, Pháp Luân Vương cái thế chết trong biển sấm sét bi đát thế nào, bóng hình bất khuất đó so với Pháp Luân Vương hiện tại như trùng khớp đến mức hoàn mĩ. 

 Pháp Luân Vương với đôi mắt xa xăm hiện lên hàn quang lạnh giá khiến Lâm Thi Hoạ nhìn mà thần sắc tái nhợt. 

 Cuối cùng ông ta cũng mở mắt nhìn những kẻ mạnh tuỳ tùng của Thiên Đình sau đó mới nhìn sang Diệp Thành toàn thân đẫm máu. 

 “Vãn bối Diệp Thành bái kiến tiền bối”, Diệp Thành lên tiếng, giọng điệu điềm tĩnh nhưng lại chắp tay hành lễ với Pháp Luân Vương. 

 “Diệp Thành”, giọng Pháp Luân Vương khản đặc, ông ta cười có phần bi đát, có oán hận, có phẫn nộ, có tán thưởng, có kinh ngạc, đây là chính là lần tương ngộ cách cả một đời khiến nụ cười của ông ta mang theo vẻ mỏi mệt và bể dâu. 

 “Sao Đại Sở lại thành ra thế này?”, Pháp Luân Vương không nghĩ nhiều về chuyện trước kia nữa, đôi mắt già nua của ông ta nhìn Diệp Thành. 

 “Thiên ma ngoại vực xâm phạm”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “hậu duệ của các hoàng đế, liệt đại chư vương, Thiên Đình của Đại Sở, tất cả đều đã liên hợp cùng đối kháng”. 

 “Hậu duệ các hoàng đế và liệt đại chư vương liên hợp với nhau sao?”, Pháp Luân Vương thẫn thờ trong giây lát: “Thiên Đình của Đại Sở là thế lực thế nào mà lại cùng kề vai tác chiến với hậu duệ các hoàng đế và liệt đại chưa vương?” 

 “Thiên Đình thống nhất Đại Sở rồi, Diệp Thành chính là Thánh Chủ của Thiên Đình”, ông lão mặc hắc bào của Thiên Đình thay Diệp Thành đáp lời. 

 “Đại Sở thống nhất rồi?”, Pháp Luân Vương ngỡ ngàng, ông ta bất giác nhìn sang Diệp Thành, ánh mắt đó mang theo bao ý tứ: “Xem ra sau khi bổn vương rời xa cõi đời này đã xảy ra quá nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi”. 

 “Các người nói xong chưa?”, phía sau, ba tên ma tướng khoanh tay trước ngực nhìn Diệp Thành và Pháp Luân Vương với ánh mắt giễu cợt mang thoe u quang. 

 Pháp Luân Vương không nói gì, ông ta quay người lại, đôi mắt vẩn đục nhìn ba tên ma tướng. 

 Với khả năng quan sát của ông ta thì đương nhiên có thể nhìn ra ba tên ma tướng này bất phàm thế nào, ba tên này không phải có tu vi ở cảnh giới Chuẩn Thiên mà bị áp chế tu vi. 

 Rầm! 

 Một tiếng động mạnh vang vọng khắp thương không, bầu hư thiên phía ba tên ma tướng kia cuồn cuộn mây và sương đen, kéo theo vô số ma binh đến choán lập cả mặt đất và bầu trời. Vùng biển đen sục sôi nuốt chửng từng tấc sơn hà. 

 “Tiểu nha đầu giải cấm chế linh hồn của ta”, Pháp Luân Vương lên tiếng, giọng nói không còn lạnh lùng như trước nữa. 

 Lâm Thi Hoạ ngập ngừng một lát nhưng vẫn dùng một tay kết ấn giải cấm chế bên trong cơ thể của Pháp Luân Vương. 

 Cấm chế linh hồn vừa được giải, một luồng ánh sáng hữu hình chiếu từ phần đỉnh đầu của Pháp Luân Vương lên trên trời, xuyên tận thiên tiêu khiến thiên địa cũng phải rung chuyển về uy lực khủng khiếp này, vị vương cái thế lại lần nữa xuất hiện với thần uy cái thế. 

 Đây! 

 Ba vị ma tướng mặt mày tái nhợt lần lượt gằn lên. 

 Đột nhiên, Thiên ma binh rợp trời sát phạt đến, bức màn đen che trời khiến thiên địa tối tăm đi trong chốc lát. 

 Các người coi Đại Sở của ta không có ai tồn tại sao? 

 Pháp Luân Vương hắng giọng lạnh lùng, ông ta dùng một tay kết ấn quyết, hư thiên lập tức nứt lìa, vô số minh quang xuyên từ trên trời xuống còn ông ta đứng sừng sững giữa đại địa, nếu nhìn kĩ thì chính là từng lão nhân cổ quái với hình dạng dị thường xếp thành từng đội ngũ chỉnh tề, số lượng khổng lồ, cho dù là Diệp Thành nhìn thì cũng không khỏi rợn người. 

 “Thông thông linh?”, ông lão mặc hắc bào của Thiên Đình kinh ngạc. 

 “Âm minh khôi tướng”, Diệp Thành nheo mắt nhìn Lâm Thi Hoạ: “Người được thông linh ra cũng có thể thi triển thông linh thuật?” 

 “Trên lí thuyết là không thể”, Lâm Thi Hoạ khẽ mỉm cười: “Tiền bối ấy có huyết mạch cổ tộc nên có thể thi triển bí thuật thông linh”. 

 “Muội có thể thông linh ra Pháp Luân Vương khiến ta rất bất ngờ”. 

 “Đây chính là bí pháp cấm kị mà sư tôn truyền cho con”, Lâm Thi Hoạ mỉm cười: “trước khia trong trận chiến với Chính Dương Tông sư phụ đã thu thập được máu của Pháp Luân Vương, thông qua máu của ông ấy mới có thể thi triển được thông linh, hiện giờ cũng chỉ vì vào tình huống bất đắc dĩ muội mới dùng đến, nếu không thì cũng không dám mạo phạp tới vong linh người chết”. 

 “Hoá ra là vậy”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn thầm nhủ thần thông của Thái Hư Cổ Long quả nhiên mạnh mẽ vô song. 


 Pháp Luân Vương không tham chiến, ông ta lại lần nữa bấm quyết, triệu gọi một bể linh trì từ thiên ngoại. 

 Linh trì đó chỉ rộng chừng mười trượng nhưng lại rất dị thường với những sắc màu khác nhau bao quanh, còn có thần quang chói lọi, tinh nguyên dồi dào, huyết khí sục sôi, còn có rất nhiều dị tượng huyền ảo đan xen, mỗi một luồng tinh nguyên đều có thể coi là thần dược. 

 Đây là? 

 Lâm Thi Hoạ kinh ngạc, trong con mắt của thanh loan cũng hiện lên tinh quang nóng rực, bọn họ như thể biết được càn khôn trì kia là vật thế nào.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.