Chương trước
Chương sau
“Đây…”, tất cả thống lĩnh đều nhìn sang điện chủ phân điện thứ tám, “cứ rút về như vậy thì rất khó ăn nói với Thị Huyết Điện Chủ”. 

 “Tên Huyết Khung đó dám ngang nhiên tính kế với ta, ta còn sợ cái gì?”, điện chủ phân điện thứ tám hắng giọng, ông ta lập tức xoay người bước vào hư không. 

 ……… 

 Bên trong một rặng núi lớn của thế giới người phàm, Hạo Thiên thế gia dừng chân. 

 “Thời gian ba phút để hồi phục linh lực”, giọng Hạo Thiên Huyền Chấn vang vọng khắp Hạo Thiên thế gia. 

 “Thông tin của do thám báo về”, phía này, Hạo Thiên Huyền Hải bước tới, ông ta đưa ra một miếng ngọc giản. 

 Hạo Thiên Huyền Chấn nhận lấy khẽ bóp để lấy thông tin bên trong đó. 

 Ngay sau đó, ông ta chợt cau mày, “không đuổi theo kịp, không phải chứ?” 

 “Chín điện chủ của Thị Huyết Điện đấu đá lẫn nhau, chuyện phân điện thứ tám bằng mặt nhưng không bằng lòng cũng là chuyện thường tình”, Diệp Thành lên tiếng, “nhiệm vụ là của phân điện thứ chín, dù có không hoàn thành nhiệm vụ thì tội cũng là ở Huyết Khung, hiện giờ phân điện thứ tám phải chịu thiệt nên sẽ không dốc hết sức nữa”. 

 “Vậy thì lại lợi cho chúng ta rồi”, Hạo Thiên Huyền Hải bất giác bật cười. 

 “Quân đuổi theo có lẽ không có nhưng phía trước vẫn sẽ có chướng ngại”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “cho dù ở thế giới người phàm thì bất cứ lúc nào cũng sẽ có khả năng xảy ra biến cố”. 

 “Vây thì xuất phát thôi”, Hạo Thiên Huyền Chấn lập tức ra lệnh. 

 Sau đó, đúng như Diệp Thành nghĩ, phân điện thứ tám không đuổi theo. 

 Nhưng cũng đúng như hắn nói, những rào cản phía trước không hề ít, nhưng về cơ bản đều là những gia tộc phụ thuộc Thị Huyết Điện, còn phân điện của Thị Huyết Điện không phải ngu ngốc, không một kẻ nào muốn đem theo người của mình liều chết với Hạo Thiên thế gia. 

 Không có đội quân tú sĩ nào có thể địch lại được Hạo Thiên thế gia nên Diệp Thành không cảm thấy áp lực. 

 Cả chặng đường, bọn họ có thể coi là đi đường suôn sẻ, thế giới người phảm yên bình vì trận đại chiến của bọn họ mà phảng phất mùi máu tanh. 

 Vào đêm, Hạo Thiên thế gia vừa xông phá kẻ địch chặnd dường thì lại lần nữa dừng chân ở một rặng núi, vả lại người nào người nấy rõ vẻ mệt mỏi, tất cả y phục đều nhuốm máu, không biết bao nhiêu người mất đi cánh tay hay phần chân, có thể thấy trận đại chiến khốc liệt tới mức nào. 

 Trên một đỉnh núi, Diệp Thành lột bỏ lớp y phục nhuốm máu, hắn vội vàng vận chuyển bí pháp Tiên Luân Thiên Sinh. 

 Cả chặng đường hắn đóng vai trò vô cùng quan trọng, là thống soãi tuyệt sát quân địch, có vài lần đại chiến, hắn còn liên tiếp trảm sát tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên tầng thứ sáu của Thị Huyết Điện, chiến tích kinh người, cũng chính vì vậy nên cho dù có khí huyết thánh thể dồi dào thì trông hắn cũng vô cùng thảm hại. 

 Đoạn đường tiếp theo của bọn họ lại thuận lợi hơn nhiều. 

 Mãi tới đêm thứ hai, bọn họ mới gặp phải sự ngăn trở, nhưng vẫn không phải là người của phân điện nào ở Thị Huyết Điện mà là một vài gia tộc nhỏ phụ thuộc Thị Huyết Điện, nói thẳng ra là bia đỡ đạn. 

 Có những gia tộc phụ thuộc ngăn cản nhưng lại không có mấy tác dụng, bọn họ cứ thế mở đường mà đi. 

 “Đi qua ngọn núi kia chính thì không còn cách Tây Nguyên Quốc xa nữa”, Hạo Thiên Huyền Hải lại lần nữa mở địa đồ. 

 Dù vậy nhưng Diệp Thành lại như không nghe thấy gì, đại quân mà hắn chỉ huy bước ra khỏi Hạo Thiên thế gia sau đó dừng lại ở vị trí cách đó trăm trượng, Diệp Thành chăm chú quan sát ngọn núi phía đối diện. 

 Thân có Tiên Luân Nhãn, hắn có thể nhìn ra những gì mà Hạo Thiên thế gia không thể nhìn ra được, và ngọn núi phía đối diện kia có chứa khí tức bí hiểm, số lượng không hề ít. 

 “Chỉ dựa vào trận dung của các ngươi mà đòi ngăn cản chúng ta?”, Diệp Thành lên tiếng như thể có thể trông thấy một người trung tuổi mặc chiến giáp dù cách cả hư không mịt mờ, rõ ràng, đó là kẻ cầm đàu. 

 Nghe vậy, Hạo Thiên thế gia lập tức rút sát kiếm chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào. 

 Đợi đã! 

 Không đợi khai chiến, người đàn ông trung tuổi kia bước ra khỏi đỉnh núi. 

 “Triệu Hùng?”, Hạo Thiên Huyền Chấn trông thấy người này tư xa và thẫn thờ như thể nhận ra đó là ai. 

 “Là ta”, người đàn ông trung tuổi mặc áo giáp thở dài. 

 “Bao năm không gặp, ngươi vẫn khí thế như vậy”, Hạo Thiên Huyền Chấn lạnh giọng lên tiếng. 

 “Huyền Chấn đạo hữu, phải gặp nhau trên chiến trường, thật chẳng còn cách nào khác”, Triệu Hùng hít vào một hơi thật sâu, “Thị Huyết Điện quá mạnh, chúng ta không thể không phục tùng, vả lại bọn chúng bắt đi con của ta”. 

 “Chỉ một câu, nếu chiến thì nhà họ Triệu bị gạch tên xoá sổ, nếu hàng theo ta về Nam Sở”, không đợi Hạo Thiên Huyền Chấn lên tiếng, Diệp Thành đã nói trước, “nếu quy thuận thì Thiên Đình sẽ dốc sức giúp đỡ cứu con của ông”. 

 “Đây…vị này là…”, Triệu Hùng liếc nhìn Diệp Thành. 


 “Tiền bối, chúng ta không có nhiều thời gian, tiến bối nói ra lựa chọn của mình đi”, Diệp Thành nhìn thẳng vào Triệu Hùng. 

 “Ngươi thật sự có thể cứu được con của ta sao?”, Triệu Hùng nhìn Diệp Thành với ánh mắt mong chờ. 

 “Ta không dám đảm bảo nhưng ta sẽ cố gắng hết sức”, Diệp Thành đáp lời, “con của tiền bối đương nhiên quan trọng nhưng tiền bối nên biết mình là chủ của gia tộc, phải chịu trách nhiệm với cả gia tộc”. 

 “Chúng ta quy thuận”, Triệu Hùng không nghĩ nhiều lập tức đáp lời, so với Thị Huyết Điện thì ông ta muốn dựa vào Thiên Đình ở Nam Sở hơn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.