Chương trước
Chương sau
Trong thế giới người phàm về đêm là không gian yên tĩnh. 

 Trên bầu hư không vời vợi, phía Diệp Thành vẫn đang nhanh chóng tiến về phía trước. 

 Cho dù là thế giới người phàm thì bọn họ cũng nhanh chóng lựa chọn hành quân không ngừng nghỉ vì thế giới người phàm không phải không có tu sĩ. 

 “Đây là lần đầu tiên ta tới thế giới người phàm”, Hạo Thiên Thi Nguyệt và Hạo Thiên Thi Tuyết nhìn bên dưới với vẻ mặt hiếu kì, “ngoài không có linh lực ra thì hình như không khác với thế giới tu sĩ”. 

 “Bớt nói chuyện đi, nhanh lên thôi”, phía trước, Hạo Thiên Thi Nguyệt trừng mắt nhìn hai người. 

 “Theo như tốc độ này, nếu không có gì bất ngờ thì ba ngày có thể tới Tây Nguyên Quốc ở thế giới người phàm, “phía trước, Hạo Thiên Huyền Hải liếc nhìn địa đồ, “cái mà chúng ta thiếu là thời gian”. 

 “Chỉ cần tới được Tây Nguyên Quốc là an toàn rồi”, ở bên, Diệp Thành lên tiếng, “ta đã lệnh cho Viêm Hoàng tạo Truyền Tống Trận từ thế giới người phàm tới đại bàn doanh của viêm Hoàng ở Tây Lăng của Bắc Sở, nhờ vào đại trận hư không ở đó là có thể đi một mạch tới Nam Sở”. 

 “Lần này may là có tiểu bối, nếu không thì…” 

 Phụt! 

 Hạo Thiên Huyền Hải còn chưa nói xong thì Diệp Thành ở bên đã phun ra ngụm máu, cả cơ thể suýt chút nữa ngã nhào giữa hư không. 

 Trần Dạ! 

 Hạo Thiên Huyền Hải vội tiến lên trước kéo Diệp Thành đang lảo đảo. 

 Chỉ trong chốc lát, sắc mặt Diệp Thành tái nhợt thấy rõ, giống như thể hắn bị trọng thương một cách vô hình vậy. 

 “Ngươi bị thương trước khi đại chiến sao?”, phía Hạo Thiên Cảnh Sơn vội chạy từ phía sau tới. 

 “Đừng lại gần ta”, Diệp Thành đẩy Hạo Thiên Huyền Chấn ra rồi vội khoanh chân ngồi trên mặt đất, có thể thấy vẻ mặt hắn rất đau đớn. 

 “Thương nặng thế này…”, thấy vẻ mặt đau đớn đó của Diệp Thành, những tu sĩ mạnh của Hạo Thiên thế gia liền cau mày, mặc dù bọn họ rất muốn tiến lên trước giúp đỡ nhưng vẫn dừng chân ở chỗ cũ vì bọn họ không biết Diệp Thành gặp phải vấn đề ở đâu. 

 “Đạo thân, là ai trảm đạo thân của ta?”, phía này, cơ thể Diệp Thành run bật lên, đến cả khí tức cũng vô cùng hỗn loạn. 

 Không ai rõ tình hình của hắn hơn hắn, một luồng sức mạnh vô hình đang xâm nhập cơ thể hắn, mọi thứ cũng vì đạo thân của hắn bị trảm nên mới ảnh hưởng tới bản thể. 

 “Đạo thân của Diệp Thành do hắn mà sinh ra, trước đó không phải chưa từng gặp nạn nhưng đạo thân mà chết mặc dù có ảnh hưởng tới bản thể nhưng về cơ bản không đáng ngại, đợi tới thời gian thì sẽ lại lần nữa hoá ra đạo thân. 

 Có điều lần này trước khi đạo thân của hắn chết lại không hề giống với bất cứ lần nào trước đây, nó liên luỵ đến căn cơ của bản thể, còn mang theo cả một luồng sức mạnh thần bí và mạnh mẽ xâm nhập vào cơ thể bản thể. 

 Còn hắn lại đang bị luồng sức mạnh này làm bị thương. 

 Vả lại điều khiến hắn không ngờ tới nhất chính là hắn cản bản không biết đạo thân xảy ra chuyện gì, thân là bản thể, vốn dĩ nên có kí ức của đạo thân nhưng đến cả đoạn kí ức đó của đạo thân cũng bị tiêu huỷ. 

 “Đại thần thông thế này, rốt cục là ai?”, Diệp Thành nheo mắt lại gần như chỉ còn một đường. 

 “Trần Dạ?”, phía này, Hạo Thiên Huyền Chấn vẻ mặt lo lắng hỉ thăm dò. 

 “Ta không sao”, Diệp Thành gạt suy nghĩ qua một bên, hắn cố gắng kiểm soát luồng sức mạnh thần bí kia, dùng căn nguyên thánh thể để tiêu diệt nó sạch sẽ, sắc mặt tái nhợt của hắn dần lấy lại sắc hồng. 

 Thấy vậy, phía Hạo Thiên Huyền Chấn mới thở phào. 

 Đi thôi! 

 Diệp Thành khẽ lau đi dòng máu nơi khoé miệng, hắn là người đầu tiên bay về phía Tây Nguyên Quốc. 

 Tiếp sau đó, cả chặng đường đi Diệp Thành đều im lặng đến mức khiến người ta phải sợ, ánh mắt chốc chốc lại thâm trầm bất định. 

 Việc xảy ra đêm nay quá dị thường, hắn là bản thể mà cũng nghĩ không thông, những gì hắn có thể làm chỉ là chờ đợi, đợi tới khi thời khắc đến, lại lần nữa hoá ra đạo thân thì mọi việc đã xảy ra thế nào hắn mới có thể tường tận. 

 ……….. 

 Trong sơn mạch, trời đất như rung chuyển, đại quân đen kịt sát phạt đến, nếu nhìn kĩ thì đó chính là đại quân phân điện thứ tám của Thị Huyết Điện. 

 Thấy sơn mạch Hành Thiên nhuốm đỏ máu, điện chủ phân điện thứ tám phẫn nộ vì chín phần người nhuốm đỏ máu chính là người của phân điện thứ tám, quan trọng hơn cả đó là cả chặng đường di chuyển, đại quân của ông ta tổn thất nghiêm trọng, vả lại còn để Hạo Thiên thế gia chạy mất. 


 “Vừa có tin báo về, còn…còn đang ở cổ thành Thiên Táng ạ”. 

 “Khốn khiếp”, điện chủ phân điện thứ tám gằn lên phẫn nộ, “tên Huyết Khung đó được lắm, phân điện thứu tám của ta vì chặn Hạo Thiên thế gia mà tổn thất nghiêm trọng, còn ngươi lại trốn chui lủi ở cổ thành Thiên Táng để xem kịch”. 

 “Điện chủ, vậy chúng ta…” 

 “Nhiệm vụ là của phân điện thứ chín, hắn không đuổi theo thì ta dựa vào cái gì mà phải ra mặt”, điện chủ phân điện thứ tám lạnh giọng, “truyền lệnh dọn dẹp chiến trường, quay về phân điện thứ tám”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.