“Đương nhiên”, Thái Hư Cổ Long vuốt râu, bày ra bộ dạng nghiêm túc, “đúng như ngươi nghĩ, căn nguyên của vết thương nằm ở công pháp của ông ta, công pháp quá bá đạo, cho dù là thân xác hay linh hồn đều không thể chịu được, đã vậy thì phải tôi luyện thân thể và linh hồn của ông ta cho tới khi thân thể và linh hồn đủ mạnh để có thể chịu được công pháp kia”.
“Đơn…đơn giản vậy sao?”, Diệp Thành tròn mắt nhìn Thái Hư Cổ Long.
“Đơn giản vậy thôi, khi tôi luyện cơ thể của ông ta thì cần máu của thánh thể mà ngươi có, cơ thể thánh thể bá đạo vô cùng, cho ông ta một ít thì chỉ có tốt chứ không có xấu, còn về phương diện linh hồn thì cần độ sức mạnh linh hồn cho ông ta. Linh hồn của ngươi và người tên Gia Cát Vũ kia ít nhiều có sức mạnh nguyên thần, dùng sức mạnh linh hồn của hai người tẩy luyện linh hồn của ông ta, như vậy thì vạn sự hanh thông”.
“Nghe thì có vẻ rất đáng tin đấy”, nghe Thái Hư Cổ Long nói xong Diệp Thành bất giác xoa cằm.
“Tiểu hữu?”, thấy Diệp Thành xoa cằm, phía Phục Linh hỏi thăm dò.
“Giao cho con là được”, nhìn ánh mắt mong chờ của bốn người bọn họ, Diệp Thành vỗ ngực.
Thấy Diệp Thành tự tin như vậy, cả bốn người đều hít vào một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cảm xúc.
“Phiền các tiền bối lùi về sau một chút”, Diệp Thành xắn tay áo.
Nghe vậy, phía Phục Linh không dám chậm trễ, lần lượt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3653961/chuong-1055.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.