Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy người này, Diệp Thành chợt cau mày, mặc dù ở trạng thái phong ấn nhưng hắn có thể cảm nhận được rõ sức mạnh bên trong quan tài. 

 Diệp Thành chợt mở Tiên Luân Nhãn chăm chú quan sát. 

 Ngay sau đó hắn lập tức nheo mắt nhìn chú ấn dị thường bên trong đầu của người này, hắn đã từng thấy chú ấn này, đây là vu chú, trong cơ thể Phục Nhai của Thiên Huyền Môn có, bên trong cơ thể của Phục Linh cũng có, vả lại đều đã bị hắn luyện hoá. 

 “Đại Sở này sao lại có nhiều người trúng vu chú thế nhỉ?”, Diệp Thành lẩm bẩm, đôi mắt hắn rõ vẻ khó hiểu. 

 “Tiểu hữu, ngươi có thể luyện hoá vu chú của ta thì nhất định có thể luyện hoá vu chú của người này, phải không?”, phía này, Phục Linh nhìn Diệp Thành, trong đôi mắt xinh đẹp còn hiện lên cái nhìn đầy mong chờ. 

 “Đương nhiên con có thể luyện hoá”, Diệp Thành gật đầu nhưng hắn vẫn không giãn được cơ mặt, “nhưng tiền bối, vị tiền bối này không đơn giản chỉ là trúng vu chú, vu chú chỉ là thứ yếu, quan trọng là tiền bối ấy có đạo thương”. 

 “Còn có đạo thương?”, mấy người phía Phục Linh cau mày, nếu không phải Diệp Thành nói ra thì bọn họ cũng không biết còn có đạo thương. 

 “Vu chú thì con có thể luyện hoá, đạo thương cũng có thể trị khỏi nhưng đạo thương là thứ yếu, đạo thương của vị tiền bối này có căn nguyên là công pháp mà tiền bối ấy tu luyện”. 

 “Công pháp?” 

 “Đúng, là công pháp”, Diệp Thành quả quyết gật đầu, “công pháp mà tiền bối này tu luyện quá mạnh, mặc dù con không biết là công pháp gì nhưng không phải là công pháp mà tiền bối này có thể chịu được”. 

 Nói tới đây, Diệp Thành nhìn sang phía Phục Linh, hỏi: “Mọi người có thể nói cho con biết vị tiền bối này là ai không?” 

 “Là phụ hoàng của ta”, không đợi phía Độc Cô Ngạo lên tiếng, Bích Du đã mím môi nhìn người bên trong quan tài, trong đôi mắt xinh đẹp của cô còn ngấn nước, khuôn mặt trở nên bi thương. 

 “Phụ…Phụ Hoàng?”, phía này, Diệp Thành tỏ ra khó hiểu, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói. 

 “Ông ấy chính là Đao Hoàng”, Độc Cô Ngạo lãnh đạm lên tiếng. 

 “Đao…Đao Hoàng”, Diệp Thành kinh ngạc nhìn cả bốn người, hắn nhìn bọn họ rồi lại nhìn sang người bên trong quan tài, cuối cùng lại nhìn cả bốn người trước mặt. 

 “Ngươi không nghe nhầm đâu, là Đao Hoàng”, Gia Cát Vũ nhướng vai nói. 

 Thấy Gia Cát Vũ có vẻ không có ý trêu đùa, Diệp Thành mới cố gắng bình tĩnh trở lại. 

 Đao Hoàng là danh hiệu bá đạo thế nào, năm xưa khi không còn ở thời kì đỉnh phong mà ông ta đã có thể giết được Thái thượng trưởng lão của Thị Huyết Điện, với khả năng ngộ đạo của Đao Hoàng thì chính là một truyền thuyết của Đại Sở, ông ta là tu sĩ mạnh cái thế thực thụ. 

 Diệp Thành cảm thấy hoang mang, hắn không ngờ mình có thể gặp được người trong truyền thuyết ở đây. 

 “Phụ thân của Bích Du là Đao Hoàng, không ngờ cô ấy còn có một người cha giỏi giang như vậy”, sau giây phút kinh ngạc, Diệp Thành lại bất giác tặc lưỡi, “chẳng trách mà Độc Cô Ngạo lại đối xử tốt với cô ấy như vậy”. 

 Có điều nghĩ rồi Diệp Thành như chợt sực nhớ ra điều gì, vẻ mặt hắn kì quái nhìn Bích Du: “Đao Hoàng là phụ thân của cô, Phục Linh tiền bối là huynh muội với Đao Hoàng, vậy thì tại sao cô lại gọi Phục Linh tiền bối là bà? Có phải chênh lệch vai vế không?” 

 “Cái này…” 

 “Việc này để sau hãy nói”, Phục Linh ngắt lời Bích Du, bà ta nhìn Diệp Thành với đôi mắt đầy hi vọng: “Tiểu hữu, vậy tiểu hữu có thể chữa lành cho huynh trưởng của ta không?” 

 “Cái này thì…”, Diệp Thành xoa cằm, “con thật sự không dám chắc, trạng thái của Đao Hoàng tiền bối rất yếu, trước là bị trúng vu chú, sau là đạo thương, lại thêm phản phệ của công pháp bá đạo, nếu chỉ cần sơ sẩy rất có khả năng mất mạng”. 

 “Cho dù thế nào thì vẫn mong tiểu hữu giúp đỡ”. 

 “Vậy con phải nghĩ xem đã”, Diệp Thành nhìn sang Đao Hoàng trong quan tài bằng băng. 

 Phía Phục Linh cũng im lặng, chỉ sợ bất cứ một hành động nào cũng có thể quấy nhiễu Diệp Thành, theo bọn họ thấy thì người có thể cứu được Đao Hoàng cũng chỉ có người thanh niên trước mặt này thôi. 

 Phía này Diệp Thành nghĩ ngợi một lúc mà vẫn không nghĩ ra được phương án thích hợp. 

 Trong lúc bất lực hắn chỉ có thể gọi Thái Hư Cổ Long: “Long Gia, ngươi có cách gì không?” 

 “Ngươi đang cầu cứu ta phải không?”, Thái Hư Cổ Long hỏi với giọng hào hứng. 

 “Coi như ta cầu xin ngươi được chưa?”, coi bộ đức hạnh đó của Thái Hư Cổ Long nên Diệp Thành đành nhẫn nhịn. 

 Hắn thật sự muốn cứu Đao Hoàng, không phải vì mối quan hệ của ông ta với Phục Linh và Độc Cô Ngạo mà vì ông ta là Đao Hoàng trong truền thuyết cũng đủ trở thành lý do hắn ra tay tương trợ rồi. Nên biết rằng ơn cứu mạng này vô cùng to lớn, nếu có ngày Hằng Nhạc và Viêm Hoàng gặp nguy nan mà mời ông ta xuất sơn thì đương nhiên sẽ không thể không giúp hắn. 


 “Thích thế nào tuỳ ngươi”, Thái Hư Cổ Long hơ hững đáp lời, suýt chút nữa khiến Diệp Thành tức ói ra máu. 

 “Được lắm”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu nghiến răng rít lên. 

 “Cứ như thế đi”. 

 “Giờ có thể nói được chưa?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.