Chương trước
Chương sau
Khi trời gần sáng, Độc Cô Ngạo dẫn Diệp Thành tới một sơn cốc đầy hoa tươi. 

 Vạn Hoa Cốc? 

 Diệp Thành đảo mắt nhìn một vòng như thể nhận ra đây là nơi nào vậy, đây chẳng phải là Vạn Hoa Cốc mà trước đây Gia Cát Vũ tiền bối đưa hắn tới sao? Lần đó hắn còn giúp Phục Linh tiền bối luyện hoá vu chú mà. 

 “Tiền bối, rốt cục làm thế nào mà người tìm được con vậy?”, Diệp Thành đảo mắt nhìn khắp nơi rồi lại nhìn Độc Cô Ngạo. 

 Đi cả chặng đường, hắn không biết đã hỏi câu này bao nhiêu lần nhưng Độc Cô Ngạo vẫn lặng thinh khiến Diệp Thành cảm thấy ái ngại. 

 “Trên người ngươi có ấn pháp của ta”, Độc Cô Ngạo vừa đi xuyên vào biển hoa tuyệt đẹp vừa lãnh đạm lên tiếng. 

 “Ấn pháp?”, Diệp Thành nhướng mày nhìn khắp người mình, nếu không phải Độc Cô Ngạo nói ra thì hắn cũng không biết còn có chuyện này, vả lại cho tới bây giờ hắn cũng không tìm ra ấn pháp ở đâu. 

 “Ấn pháp đó chỉ có thể dùng một lần”, giống như biết trước thắc mắc của Diệp Thành nên Độc Cô Ngạo mới nói ra lý do. 

 “Chẳng trách”, Diệp Thành toét miệng cười sau đó nhìn Độc Cô Ngạo hỏi thăm dò, “Độc Cô tiền bối, trước đây có phải người từng gặp Pháp Luân Vương không?” 

 “Từng gặp”, Độc Cô Ngạo lãnh đạm nói ra hai từ, giọng điệu không hề thay đổi. 

 “Vậy người có biết ông ta về phe Chính Dương Tông không?”, Diệp Thành bước nhanh hơn đuổi theo Độc Cô Ngạo. 

 “Chính Dương Tông?”, Độc Cô Ngạo cau mày, nhìn vẻ mặt ông ta rõ ràng không biết Pháp Luân Vương có liên quan đến Chính Dương Tông. 

 “Cơ Tuyết Băng nói, có lẽ tiền bối không biết trước khi con gặp Pháp Luân Vương thì đã gặp Cơ Tuyết Băng bị truy sát, vả lại người truy sát Cơ Tuyết Băng chính là người mà Pháp Luân Vương phái tới, ừm, có lẽ không phải là người mà là một thứ dị thường tên là Khôi, mạnh dị thường. Có điều, điều khiến con không ngờ tới đó là Pháp Luân Vương lại đích thân tới, nghĩ thôi cũng thấy sợ rồi, con…” 

 “Huyền Linh Chi Thể là chưởng giáo kế nhiệm của Chính Dương Tông, Pháp Luân Vương đã là người của Chính Dương Tông tại sao còn đi truy sát con bé?”, Độc Cô Ngạo ngắt lời Diệp Thành. 

 “Ông ta đang tìm kiếm thu thập huyết mạch đặc thù”, Diệp Thành lên tiếng, “Cơ Tuyết Băng nói đến cả huyết mạch thánh thể của con, huyết mạch đạo linh của Thượng Quan Hàn Nguyệt, huyết mạch thái âm của Hoắc Tôn đều trong phạm vi thu thập của ông ta, Pháp Luân Vương giống như đang muốn tạo ra một loại huyết mạch mạnh mẽ hơn”. 

 Nghe xong, Độc Cô Ngạo chìm vào trầm tư nhưng đôi mắt của ông ta lại hiện lên ánh nhìn bất định. 

 Không lâu sau đó, cả hai người liền tới nơi thâm sâu nhất của Vạn Hoa Cốc. 

 Ập vào mắt bọn họ chính là Phục Linh đang đứng ở đó. 

 “Ai khiến ông bị thương đến thế này?”, Phục Linh bước tới, bà ta cau mày nhìn Độc Cô Ngạo, khả năng chiến đấu của Độc Cô Ngạo thế nào bà ta đương nhiên rất rõ, kẻ có thể khiến ông ta bị thương thế này nhất định là kẻ mạnh cái thế. 

 “Không sao”, đối mặt với Phục Linh, Độc Cô Ngạo trước nay vẫn vô cùng lạnh lùng chợt nở nụ cười hiếm hoi. 

 “Là người của Chính Dương Tông”, Độc Cô Ngạo không nói mà Diệp Thành ở bên nói ra, “nói chính xác là Pháp Luân Vương”. 

 “Pháp Luân Vương?”, Phục Linh biến sắc như thể biết đến sự tồn tại của ông ta. 

 “Chẳng trách mà ông lại bị trọng thương”, câu nói này vang lên từ trong lầu các, Gia Cát Vũ giống như ma quỷ hiện thân, ông ta nhìn Độc Cô Ngạo rồi mới xoa cằm nhìn Diệp Thành ở bên, “chẹp chẹp, đây là ai vậy chứ?” 

 “Hừ!”, nhìn khuôn mặt đó của Gia Cát Vũ, Diệp Thành vẫn tỏ ra như không có gì. 

 “Diệp Thành”, Bích Du cũng đi ra, có lẽ vì quá kích động nên cô bước đi rất nhanh, khi cách Diệp Thành chừng một trượng cô mới đứng lại, e rằng nếu như không có mấy người phía Độc Cô Ngạo ở đây thì cô đã lao tới ôm Diệp Thành rồi. 

 “Lâu rồi không gặp”, Diệp Thành nói một câu chào hỏi. 

 “Lâu…lâu rồi không gặp”, Bích Du mím môi nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Thành, trên khuôn mặt còn ửng đỏ. 

 “Được rồi, đưa người ra đây đi, có lẽ Diệp Thành có thể cứu được”, ở bên, Độc Cô Ngạo lãnh đạm lên tiếng. 

 Hắn? 

 Diệp Thành nhướng mày, cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao Độc Cô Ngạo lại đưa mình tới Vạn Hoa Cốc rồi, chẳng phải là để hắn cứu người sao? 

 “Tiểu hữu, phiền tiểu hữu rồi”, Phục Linh nhìn Diệp Thành. 

 “Con xem thế nào đã”, Diệp Thành chạy lên trước khẽ mở quan tài ra. 

 Ngay lập tức, một luồng khí bá đạo xực ra khiến hắn cảm thấy dị thường. 

 Hắn nhìn thấy một người trung tuổi nằm trong đó, cơ thể rắn rỏi, khuôn mặt giống như được khắc hoạ với từng đường nét rõ ràng, khoé miệng còn có ria xung quanh, khuôn mặt rõ vẻ mỏi mệt, mặc dù nhắm mắt nhưng phần trán còn hiện lên khí sắc cuồng bạo rõ ràng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.